Cả đội thất vọng là điều dễ hiểu nhưng khoảnh khắc khiến người ta nghẹn lại thuộc về một người đứng sau hậu trường. Đó là Óscar Hernández, nhân viên phụ trách dụng cụ của đội tuyển.
Ông cúi xuống thu dọn từng quả bóng, từng chiếc áo, từng món đồ trên sân như bao lần khác. Chỉ khác ở chỗ lần này, ông không thể che giấu cảm xúc. Vai khẽ run, mắt đỏ hoe rồi nước mắt rơi xuống mặt cỏ, còn bàn tay vẫn tiếp tục công việc quen thuộc.
Đó chỉ là một người lao động thầm lặng làm tròn trách nhiệm của mình trong lúc trái tim bị bóp nghẹt bởi giấc mơ chung của cả tập thể vừa tan vỡ. Báo chí Mỹ Latin gọi khoảnh khắc ấy là hình ảnh thay lời cho hàng ngàn cổ động viên Guatemala, những người đã dõi theo hành trình còn dang dở của đội tuyển.
Một đội tuyển không chỉ có mười một người đứng trên sân. Đằng sau họ là những con người gắn bó với màu áo theo những cách ít được biết đến nhưng vẫn quan trọng như nhau. Niềm tin và kỳ vọng của họ không nhỏ hơn ai và cảm giác thất bại cũng khiến họ đau theo cách rất con người.
Có thể World Cup với một số người là giấc mơ không quan trọng, nhưng rất nhiều dân tộc trên thế giới đang khao khát góp mặt ở sân chơi đó.