Toàn bộ buổi phỏng vấn Cristiano Ronaldo với Piers Morgan: "World Cup không còn là giấc mơ nữa" (P1)

Tác giả bu3hlinh - Thứ Năm 06/11/2025 15:48(GMT+7)

Cristiano Ronaldo và Piers Morgan. Ở nhiều khía cạnh, hai người họ sinh ra dường như là để dành cho nhau. Ronaldo có lẽ là cầu thủ bóng đá nổi tiếng nhất thế giới, còn Morgan với tư cách người phỏng vấn cũng có thể nói điều tương tự về mình. Ông chắc chắn là người mà các ngôi sao đều muốn ngồi đối diện.

 

Ba năm trước, họ từng ngồi lại với nhau trong một cuộc phỏng vấn bùng nổ thực sự. Còn lần này, ta thấy Ronaldo ở một tâm thế khác, trầm tĩnh hơn, suy tư hơn, khi sự nghiệp của anh đang dần khép lại trong màu áo Al Nassr và đội tuyển Bồ Đào Nha.

ARSENAL, MANCHESTER VÀ NỖI BUỒN CÒN LẠI

Piers Morgan: Cristiano, dạo này cậu thế nào?

Cristiano Ronaldo: Tôi ổn, anh bạn. Còn anh?

Piers: Tôi cứ ba năm lại phỏng vấn cậu một lần và mỗi lần thì cuộc đời cậu lại biến động như một bộ phim. Cậu có bao giờ dừng lại nghĩ rằng đời mình đúng là điên rồ không?

Ronaldo: Chưa bao giờ nghĩ tới nhưng tôi đồng ý với anh, đúng là điên thật. Lần phỏng vấn trước, chúng ta đã nói chuyện rất thật. Tôi thích kiểu đó, nên mới ít khi nhận phỏng vấn. Càng ít, càng quý. Nhưng lần này tôi hứa sẽ là một người đàn ông ngoan. Tôi nói với Georgina rồi, bảo là “Anh sẽ cư xử tử tế, không gây sóng gió đâu”.

Piers: Và cậu giữ lời hứa chứ?

Ronaldo: Hôm nay thì có.

Piers: Rồi xem sao. Chúng ta đang ở Riyadh, nhà của cậu. Tôi thích cái phòng này lắm, nhưng có một vấn đề: đâu rồi cái áo Arsenal tôi tặng?

Ronaldo: Tôi biết anh sẽ hỏi câu đó. Nó ở bên trong, được cất kỹ.

 

Piers: Cậu vẫn nhớ chứ, lần trước cậu kể suýt nữa đã là người của Arsenal. Gặp Arsène Wenger, mọi thứ gần như xong xuôi hết. Nhưng rồi cậu đá một trận giao hữu với Man United, khiến John O’Shea khốn khổ đến mức bốn cầu thủ United chạy lên xin Sir Alex Ferguson ký bằng được cậu. Ông ấy không rời sân cho tới khi có chữ ký. Chuyện thật phải không?

Ronaldo: Chuyện thật. Nhưng như tôi nói, quá khứ là quá khứ. Dù vậy, tôi vẫn có cảm tình với Arsenal. Không phải kiểu yêu như cổ động viên đâu, mà vì tôi từng suýt ở đó. Tôi thích khi họ thắng vì nhớ lại cơ hội đó. Cuộc sống là những khoảnh khắc và cơ hội, và tôi đã chọn đúng. Nhưng tin tôi đi, tôi suýt nữa đã là người của Arsenal thật đấy.

Piers Morgan: Cậu nghĩ Arsenal có thể vô địch Ngoại hạng Anh mùa này không? Họ đang đứng đầu bảng đấy.

Ronaldo: Có thể chứ. Tôi nghĩ mọi thứ đều có khả năng xảy ra. Premier League giờ các đội top đầu rất cân bằng. Giải đấu này không bao giờ đoán trước được điều gì, vì nó thật sự khốc liệt.

Piers: Nhưng chắc chắn Manchester United thì không rồi, đúng chứ?

Ronaldo: Ừ, không đâu. Họ đang kém quá nhiều điểm. Dù về lý thuyết thì vẫn “có thể”, nhưng tôi không tin chuyện đó sẽ xảy ra.

Piers: Thôi nào, cho tôi một chút hy vọng đi chứ.

Ronaldo: (cười) Được rồi, được rồi. Vâng, Arsenal có thể vô địch Ngoại hạng Anh. Anh có thể ghi âm lại câu đó cũng được.

Piers: Lần trước chúng ta nói chuyện, mọi thứ với cậu và Manchester United không êm ả lắm. Cậu muốn ra đi, rồi cuối cùng cũng đi thật. Nhưng nhìn lại, hầu hết những điều cậu nói khi ấy đều đúng cả. Khi đó người ta chỉ trích, gây tranh cãi, nhưng giờ ai cũng thấy những vấn đề cậu nêu ra là có thật. Đội bóng chẳng khá hơn, thậm chí còn tệ hơn. Theo cậu, chuyện gì đang xảy ra ở United vậy? Và làm sao để sửa được?

Ronaldo: Anh nói đúng. Thành thật mà nói, tôi buồn. Vì United là một trong những câu lạc bộ vĩ đại nhất thế giới, và tôi vẫn dành cho họ một góc trong tim mình vì những lý do ai cũng biết. Nhưng muốn đi lên, anh phải có những người thông minh, có tầm, biết tạo nền móng cho tương lai. Ngày xưa United có cả một thế hệ như thế những Neville, Giggs, Roy Keane, Beckham… Họ là kết quả của một hệ thống, một nền tảng vững chắc. Còn giờ, United không còn cấu trúc đó nữa.

Tôi mong là điều đó sẽ sớm thay đổi, vì tiềm năng của câu lạc bộ này thật sự khổng lồ. Đây là một trong những đội bóng vĩ đại nhất thế kỷ.

Piers: Cậu vẫn theo dõi kết quả của họ chứ? Và có đau lòng khi thấy họ sa sút không?

Ronaldo: Tất nhiên rồi. Tôi từng chơi ở đó rất lâu. Tôi giành Champions League, Quả bóng Vàng, cả tá danh hiệu cùng họ. United vẫn nằm trong tim tôi. Tôi yêu câu lạc bộ đó. Nhưng phải thừa nhận rằng họ đang đi sai hướng. Cần phải thay đổi. Không chỉ là HLV hay cầu thủ đâu, mà còn nhiều thứ khác nữa.

 

Piers: Giờ họ có HLV trẻ người Bồ Đào Nha, Rúben Amorim. Cậu nghĩ sao về anh ta?

Ronaldo: Anh ta giỏi, làm việc chăm chỉ, nhưng đừng đòi hỏi phép màu. Ở Bồ Đào Nha, chúng tôi hay nói “Phép màu chỉ có ở Fatima thôi”. United có cầu thủ tốt, nhưng nhiều người trong số họ chưa thật sự hiểu thế nào là khoác áo Manchester United.

VIDEO: Cristiano Ronaldo: “Amorim không thể tạo ra phép màu ở Man United”
Cristiano Ronaldo tin rằng Manchester United đang đánh mất định hướng và cho rằng huấn luyện viên Ruben Amorim đang làm hết sức, nhưng không thể tạo ra phép màu giữa tình cảnh rối ren hiện tại.

“TÔI ĐÃ LÀ TỶ PHÚ TỪ LÂU RỒI”

Piers Morgan: Tuần trước, người ta nói cậu vừa trở thành tỷ phú. Chính tôi là người nhắn tin hỏi cậu: “Cậu thấy tin đó chưa?”.

Ronaldo: Không đúng. Tôi đã là tỷ phú từ nhiều năm rồi.

Piers: Tôi biết mà. Tôi đoán trước được cậu sẽ nói vậy, và có lẽ là đúng thật. Với 39 tuổi, cậu đã biết điều đó thế nào? Ai nói với cậu?

Ronaldo: Tôi tự biết. Đó là tiền của tôi, tôi phải biết chứ. Không phải chính xác từng con số, nhưng tôi quản lý được mọi thứ. Tôi có người phụ trách tài chính, nói chuyện gần như mỗi ngày, không chỉ về tiền mà về cách sắp xếp, đầu tư, cơ hội, chiến lược. Tôi kiểm soát tất cả, vì đó là cuộc đời tôi, là tiền của tôi.

Piers: Vậy lúc cậu nhận ra mình chính thức là tỷ phú, cảm giác ra sao?

Ronaldo: Tôi đã biết trước điều đó sẽ đến, nên chẳng bất ngờ gì. Chỉ là chuyện thời gian thôi. Nhưng dĩ nhiên, tôi vui lắm. Cảm giác đó giống như khi anh đoạt Quả bóng Vàng. Vì ai cũng có mục tiêu riêng: người thì mơ xây được ngôi nhà, người thì mơ mua được chiếc xe. Tôi thì mơ đạt tới con số đó.

Nhưng đừng hiểu lầm, tôi không ám ảnh với tiền. Tôi nghĩ tiền giúp ích được nhiều điều, nhưng tới một mức nào đó, tiền không còn quan trọng nữa. Dù vậy con người mà, ai chẳng muốn có thêm một chút. Điều tôi học được theo thời gian là: tài chính quan trọng thật, nhưng còn nhiều thứ quan trọng hơn. Tuy vậy, đạt được mục tiêu đó khiến tôi tự hào, vì đó là một trong những đích lớn tôi đặt ra song song với bóng đá danh hiệu, Champions League, Quả bóng Vàng và cả tài chính. 39 tuổi, tôi chạm tới, và tôi tự hào vì điều đó.

Piers: Giờ thì Bloomberg công bố rồi, cậu là cầu thủ đầu tiên trong lịch sử trở thành tỷ phú. Trong thể thao, chỉ vài người vượt mốc đó: Tiger Woods, Roger Federer, Michael Jordan… nhưng trong bóng đá, chỉ có Cristiano Ronaldo. Cảm giác thế nào khi là người đầu tiên?

Ronaldo: Không khiến tôi ngạc nhiên đâu. Anh biết đấy, con số không biết nói dối. Trong mọi bảng kỷ lục bóng đá, tôi luôn nằm trong top đầu. Đây chỉ là một kỷ lục khác thôi. Tôi biết năng lực của mình trong bóng đá và cả bên ngoài. Tôi biết một ngày nào đó mình sẽ đạt được. Nhưng tất nhiên, bên trong tôi vẫn vui vì đó là một trong những mục tiêu tôi theo đuổi lâu dài.

Piers: Cậu vẫn còn động lực kiếm thêm nữa à?

Ronaldo: Không hẳn, nhưng tiền giúp ích, anh biết đấy. Nó không phải là động lực chơi bóng, nhưng là phần thưởng cho công sức của tôi.

Piers: Cậu từng nói “tôi không đuổi theo kỷ lục, kỷ lục đuổi theo tôi”. Có vẻ với tiền cũng thế.

Ronaldo: Chính xác. Nếu anh duy trì được phong độ ở đỉnh cao, thương hiệu sẽ sống cùng anh. Doanh thu, hợp đồng, quảng cáo tất cả liên kết với nhau. Đó là chiến lược của tôi từ lâu: chỉ cần tiếp tục chơi bóng ở đỉnh, mọi thứ khác sẽ tự đến. Tôi biết điều đó sẽ xảy ra, chỉ không ngờ là nhanh như vậy.

Piers: Món đồ đắt nhất cậu từng tự bỏ tiền ra mua là gì?

Ronaldo: Có lẽ là máy bay riêng. Tôi có chiếc đầu tiên từ năm 2013, vừa đổi mới năm ngoái. Loại Global Express. 

Piers: Có cảm giác thế nào khi sở hữu máy bay riêng?

 

Ronaldo: Tôi có mười năm nay rồi. Với tôi, nó không còn là “món đồ mơ ước” nữa. Ngày xưa tôi mê xe, mê tốc độ. Giờ tôi không còn ham mấy thứ vật chất đó. Máy bay chỉ để tiện di chuyển thôi. Tôi không thể bay chung như người bình thường được, nên buộc phải có. Nó giúp tôi thoải mái, tiện lợi. Nhưng tôi không còn quan tâm đến những thứ xa hoa nữa. Tôi chỉ muốn sống nhẹ hơn, vui hơn.

Ở tuổi này, tôi nghĩ khác. Như Carl Jung từng nói, “sau tuổi bốn mươi, con người mới thực sự bắt đầu sống.” Tôi thấy mình đúng ở ngưỡng đó. Tiền bạc tốt thật, nhưng không còn quan trọng.

Piers Morgan: Cậu là tỷ phú, là siêu sao toàn cầu, nhưng tôi thấy cậu vẫn… bình thường. Thật ra, có lẽ cậu là tỷ phú “bình thường” nhất mà tôi từng biết. Cậu không mang dáng vẻ đặc quyền, không quên mình đến từ đâu.

Ronaldo: Cũng khó nói về chính mình lắm, nhưng đúng là tôi không quan tâm người ta nghĩ gì nữa. Anh biết tôi mà, ai nói tôi kiêu, tôi ngạo mạn, tôi chẳng bận tâm. Ở tuổi này, có năm đứa con, những người bạn thân, một đội ngũ luôn ở bên… điều tôi quan tâm là sống vui, được làm điều mình thích, vẫn còn giữ được ngọn lửa trong bóng đá, vẫn ghi bàn, vẫn cảm thấy hạnh phúc mỗi khi ra sân tập.

Giờ tôi chỉ muốn hạnh phúc, làm việc chăm chỉ và tận hưởng. Tôi nghĩ mình vẫn là người bình thường. Tôi không vung tiền. Tôi không đi mua sắm kiểu người ta vẫn tưởng. Nếu tôi muốn, tôi có thể mua bất cứ thứ gì nhưng tôi không cần.

Ba hôm trước tôi có mua một chiếc xe nhưng là xe sưu tầm. Giống như người ta mua tranh treo tường thôi, không phải để lái.

Piers: Xe gì vậy?

Ronaldo: Bugatti. À, và Mercedes nữa. Nhưng thật ra chỉ để đầu tư, không phải đam mê nữa.

Piers: Cậu có bao nhiêu chiếc rồi?

Ronaldo: Không biết nữa, Piers à. Tôi không đếm.

Piers: Cậu nói thế nghe như chuyện nhỏ.

Ronaldo: Nhưng thật đó. Tôi không muốn tỏ ra khiêm tốn, chỉ là thực tế thôi. Có thể 40, 50, 60 gì đó. Tôi không chắc.

 

Piers: Chiếc nào cậu thích nhất?

Ronaldo: Tôi mê Bugatti. Tôi có vài chiếc, mỗi chiếc là một “con quái vật” khác nhau.

Piers: Nhưng cậu có lái chúng không?

Ronaldo: Gần như không. Ví dụ tuần rồi tôi ở Madrid cả tuần mà chẳng buồn xuống gara. Chỉ ngày tôi rời đi thì hai chiếc Bugatti được đưa đi bảo dưỡng, tôi nhìn qua một cái thấy sạch sẽ, ổn, thế là xong. Với tôi, xe cộ không còn là đam mê nữa.

Piers: Nhưng vẫn lái xe chứ?

Ronaldo: Có, nhưng ít. Ở Ả Rập, tôi hầu như không lái vì tập buổi chiều, giao thông thì kinh khủng. Hôm qua thì có vì Al Nassr vừa ký hợp đồng với BMW, nên tôi lái chiếc BMW mới về nhà. Nhưng cả năm qua, tôi chắc chỉ tự lái vài lần, nhiều lắm là sáu tháng một lần.

GHI BÀN, NIỀM VUI VÀ NHỮNG ĐIỀU KHÔNG CÒN QUAN TRỌNG

Piers Morgan: Cậu vừa ghi hai bàn cho Bồ Đào Nha, rồi bị thay ra ở phút 77. Sau đó đối thủ Hungary gỡ hòa ở phút cuối. Tôi mà là HLV, tôi sẽ đặt ra một quy tắc: Nếu Cristiano ghi hai bàn, đừng bao giờ thay cậu ấy ra trước khi có hat-trick. Tôi hiểu cậu và biết cậu sẽ làm mọi cách để ghi bàn thứ ba, để thắng. Khi bị rút ra, cậu cảm thấy thế nào?

Ronaldo: Thật lòng, đôi khi mình nghĩ cách dễ nhất là cách đúng nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Tôi hiểu ý anh, nhưng tôi cũng hiểu góc nhìn của HLV. Có thể ông ấy muốn giữ tỉ số 2-1, đưa cầu thủ tươi mới vào để phòng ngự chắc hơn. Tôi hiểu điều đó và tôi đồng ý. Không ai nghĩ giống ai. Nếu tôi còn trên sân, tôi sẽ cố ghi bàn thứ ba nhưng thay người cũng tốt thôi. Tôi từng ghi nhiều hat-trick lắm rồi, thêm một cái nữa hay ít đi một cái đâu có khác gì.

Piers: Thành tích ghi bàn của cậu sau tuổi 30 thật phi thường thậm chí còn nhiều hơn trước đó. Không ai trong lịch sử làm được như thế. Cậu còn nhớ bàn đầu tiên không?

Ronaldo: Nhớ chứ. Bàn đầu tiên ở cấp chuyên nghiệp là cho Sporting Lisbon, gặp Moreirense. Anh nên xem bàn đó thật sự đẹp.

Piers: Đẹp tới mức nào?

Ronaldo: Không tưởng luôn. Tôi còn nhớ bình luận viên hôm đó nói: “Cậu bé này sẽ không ở lại giải đấu này lâu đâu.” Tôi mới 17 tuổi và đó là khoảnh khắc đầu tiên người ta bắt đầu nói về tôi.

Piers: Đó là cú sút như thế nào?

 

Ronaldo: Tôi rê qua người, đảo chân mấy nhịp, rồi sút tung lưới. Cả sân đứng dậy. Tôi cởi áo ăn mừng. Khi đó, tôi biết mình vừa làm được điều gì đó lớn lao.

Piers: Và từ bàn đó, cậu nhận ra mình sinh ra để làm chuyện này?

Ronaldo: Đúng. Nó cho tôi niềm tin. Cảm giác tự nói với bản thân: “Mình chơi với người lớn thật rồi, mà vẫn nhanh hơn, khôn hơn và ghi bàn được.” Từ khoảnh khắc đó, tôi biết mình sẽ trở thành cầu thủ lớn. Không dám nói là Quả bóng Vàng nhưng chắc chắn là cầu thủ giỏi.

Piers Morgan: Cầu thủ nào là người cậu thích xem nhất, trong suốt sự nghiệp?

Ronaldo: Khó nói lắm. Tôi không có “một người” cụ thể đâu. Tôi xem bóng đá vì niềm vui, vì những cầu thủ giỏi. Ví dụ Brazil họ có Ronaldo, Ronaldinho, Kaká. Argentina thì có những ngôi sao riêng. Tây Ban Nha cũng thế. Tôi xem vì bóng đá, không phải vì một người. Nhưng tất nhiên, có những cầu thủ khiến mình thích xem hơn người khác.

Piers: Cậu có bao giờ tưởng tượng đến lúc mình giải nghệ không?

Ronaldo: Có. Tôi nghĩ về chuyện đó rồi. Sẽ sớm thôi. Và chắc chắn sẽ khó khăn. Tôi sẽ khóc, vì tôi là người dễ xúc động, không giấu cảm xúc. Nhưng tôi đã chuẩn bị cho điều đó từ khi 25, 26 tuổi rồi. Tôi nghĩ mình đủ mạnh để đối diện.

Piers: Có điều gì ngoài bóng đá có thể mang lại niềm vui tương tự cho cậu không?

Ronaldo: Không. Không gì có thể so sánh được. Cảm giác adrenaline khi ghi bàn, khi nghe khán đài bùng nổ… không thứ gì thay thế được. Nhưng tôi hiểu, mọi thứ đều có khởi đầu và kết thúc. Khi kết thúc, tôi sẽ dành thời gian cho gia đình, cho bản thân, cho những điều khác mình yêu.

Tôi muốn ở gần các con hơn, nhất là bé Bella mới ba tuổi. Tôi đi suốt, nhiều khi về nhà thấy con lớn lên nhanh quá mà mình chẳng kịp chứng kiến. Tôi muốn được xem Cristiano Jr. trưởng thành. Thằng bé đang ở cái tuổi bắt đầu nghịch, hơi “ngu ngốc” như tôi hồi bằng tuổi, (cười) nên tôi muốn ở gần để chỉ nó.

Tôi cũng muốn làm người cha hiện diện nhiều hơn, dành thời gian chơi với con, xem thể thao, học thêm điều mới. Tôi mê UFC, thích xem các trận quyền anh, thích chơi padel nữa, môn đó ở Bồ Đào Nha phổ biến lắm. Tôi và nhóm bạn thân thường xuyên chơi, vừa vui vừa vận động.

 

Piers: Tôi nghe nói cậu chơi padel giỏi đấy.

Ronaldo: (cười) Tôi đang học. Mấy anh em cùng chơi, cùng học. Vui lắm. Tôi thích vậy thử cái mới, học thêm mỗi ngày.

Piers: Tôi nghe nói cậu có kênh YouTube với hàng chục triệu lượt theo dõi rồi?

Ronaldo: (cười) Tôi không định làm YouTuber đâu, nhưng đúng là có làm một số nội dung rồi. Tôi nghĩ mình sẽ dành thời gian cho nó hơn. Làm những thứ vui, tự nhiên, khác với hình ảnh “Cristiano Ronaldo cầu thủ”. Tôi muốn người ta thấy một khía cạnh đời thường hơn của tôi.

Piers: Cậu nói vậy chứ, cậu đang là một trong những YouTuber lớn nhất thế giới đấy. Tôi mất ba năm mới được 4 triệu, còn cậu ba tháng đã vượt mấy chục triệu rồi.

Ronaldo: (cười) Tôi nghĩ tôi sẽ đầu tư thời gian để làm nó đàng hoàng hơn, có thể làm vài thứ hài hước, hoặc chia sẻ chuyện đời, chuyện bóng đá. Anh biết tôi mà, tôi nghiêm túc trong mọi việc.

Piers: Sau này, khi không còn đá bóng, cậu vẫn sẽ bận rộn lắm nhỉ?

Ronaldo: Có lẽ vậy. Tôi vẫn sẽ làm việc, nhưng khác kiểu. Tôi sống bóng đá suốt 24 giờ một ngày, từ tập luyện, hồi phục, ăn uống, ngủ nghỉ. Mọi thứ quanh tôi đều phục vụ cho việc thi đấu. Ở tuổi này, phục hồi khó hơn nên tôi càng phải kỹ lưỡng. Nhưng tôi thích cảm giác đó, được học cách nhìn đời bằng đôi mắt khác, với góc nhìn khác. Tôi thấy vui vì vẫn còn hứng khởi, vẫn thấy mình đang học, đang tiến bộ.

Piers: Trong số những thương hiệu, lĩnh vực cậu đầu tư, cậu thích nhất cái nào?

Ronaldo: Tôi thích bất động sản nhất. Đó là niềm đam mê thật sự. Tôi thích xây dựng, thích những dự án khó mà ít người dám thử. Tôi là người thích thử thách.

 

Còn nước hoa, thời trang, sản phẩm cá nhân… thì nhiều người biết rồi. Tôi làm vì đam mê, chứ không phải chỉ vì tiền. Tôi luôn muốn học, muốn phát triển, nhất là khi bước vào chương mới của cuộc đời.

Piers: Tôi nghe nói cậu có cả phòng game, tám máy console, và vừa thắng một giải eSports?

Ronaldo: Đúng rồi. Tôi thích công nghệ. eSports là tương lai. Tôi là đại sứ của một sự kiện game lớn ở Ả Rập Xê Út. Tôi rất biết ơn khi được trao cơ hội đó, và tôn trọng người đã tin tưởng tôi. Họ đang làm những điều tuyệt vời cho giới trẻ, cho văn hóa game. Tôi tự hào vì được góp phần.

CÂU CHUYỆN CẦU HÔN VÀ GIA ĐÌNH

Piers Morgan: Giờ nói tới chuyện quan trọng hơn: cậu vừa đính hôn với Georgina. Cuối cùng thì cũng chịu rồi nhỉ?

Ronaldo: (cười) Ừ, đúng vậy. Tôi luôn tin rằng những điều tốt đẹp đến đúng lúc của nó. Mọi thứ cần có thời gian để mình nhận ra đâu là thứ mình thật sự muốn. Tôi cầu hôn không chỉ vì cô ấy là mẹ của các con tôi, mà vì cô ấy là người phụ nữ tôi yêu nhất - tình yêu của đời tôi.

Piers: Cậu làm sao để cầu hôn? Kể tôi nghe đi.

Ronaldo: Cũng vui lắm. Tôi biết sớm muộn cũng sẽ làm điều đó, chỉ không biết khi nào và bằng cách nào. Cậu biết rồi đó, chuyện đó không dễ. Anh cũng từng cưới mà, đúng không? Khi cầu hôn, người ta chẳng bao giờ biết đâu là “lúc đúng”. Tôi nghĩ mọi thứ nên đến tự nhiên, như bóng đá, như cơ hội, như tình yêu vậy.

Tối đó, Georgina nói với tôi rằng cô ấy muốn có một chiếc nhẫn, vì đó là mơ ước của cô ấy, một viên đá thật đẹp. Tôi làm việc với người quen, tìm đúng kiểu cô ấy thích. Rồi tôi bảo: “Giữ lại nhé, tối nay tôi sẽ tặng.”

Bữa tối hôm đó, chúng tôi ngồi cùng mấy người bạn thân. Một người trong số đó lén quay lại cảnh đó, điều mà trước giờ họ chưa bao giờ làm. Tôi biết họ hơn mười năm rồi, chưa ai từng xin chụp ảnh tôi, vậy mà hôm đó lại quay. Tôi thấy lạ lắm.

Khoảng 1 giờ sáng, hai con gái tôi Alana và Eva chạy ra, nói: “Bố ơi, bố sẽ tặng nhẫn cho mẹ và cầu hôn mẹ chứ?” Tôi nghe vậy là hiểu ngay. Tôi nghĩ: “Đúng rồi, đây chính là thời khắc đó.” Thế là tôi làm. 

Georgina còn không tin.

Piers: Cậu có quỳ gối không?

Ronaldo: Không. Tôi không chuẩn bị trước gì cả. Mọi thứ đến rất tự nhiên. Tôi có nói vài lời, không dài đâu đơn giản thôi. Tôi không phải kiểu người lãng mạn hoa lá, mang hoa tặng mỗi tuần đâu. Cùng lắm một tháng một lần (cười). Nhưng tôi lãng mạn theo cách của mình.

Cô ấy ngạc nhiên, rồi xúc động. Tôi cũng rưng rưng. Không đến mức khóc, nhưng có nước mắt ở khóe mắt. Khoảnh khắc ấy đẹp lắm.

 

Piers: Vì xúc động, hay vì giá của cái nhẫn? (cười)

Ronaldo: (cười lớn) Cả hai. Đùa thôi. Thật ra, điều khiến tôi thương cô ấy nhất là cô không quan tâm đến giá trị của chiếc nhẫn. Cô chỉ hỏi: “Anh nói thật lòng chứ?” Tôi trả lời: “Thật. Anh yêu em. Anh muốn cưới em.” Và cô ấy đồng ý.

Piers: Lần trước ta nói chuyện, cậu đang trải qua một quãng thời gian rất buồn. Cậu mất đi đứa con trai sơ sinh. Tôi nhớ cậu nói về điều đó đầy xúc động. Nỗi đau đó ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai người thế nào?

Ronaldo: Chúng tôi cùng nhau vượt qua. Trong tình yêu, luôn có lúc tốt, lúc xấu. Chuyện đó giúp chúng tôi gắn kết hơn, hiểu nhau hơn. Tôi học được nhiều điều từ biến cố ấy.

Trong khoảnh khắc tăm tối nhất, tôi nhận ra cuộc sống không chỉ là chiến thắng, danh hiệu hay tiền bạc. Mất mát khiến ta trân trọng những gì mình còn. Giờ đây, con gái tôi bé Bella chính là nguồn sáng của cả gia đình. Con bé ba tuổi, là “nữ hoàng nhỏ” trong nhà. Mỗi khi nó cười, cả căn nhà sáng lên. Tôi tin mọi chuyện xảy ra đều có lý do. Chúng tôi là một gia đình được ban phước, và tôi tự hào vì điều đó.

Piers: Với những người chưa gặp Georgina, cậu có thể nói điều gì khiến cô ấy đặc biệt?

Ronaldo: Cô ấy có nhiều điều tuyệt vời. Cô chăm sóc tôi, chăm sóc gia đình, giữ cho ngôi nhà luôn ấm áp. Đó là công việc khó, nhưng cô làm bằng cả tấm lòng. Tôi nói thật đàn ông không thể làm được như vậy. Ngoài vẻ đẹp bề ngoài, cô ấy là người hiểu tôi, hiểu cuộc sống của tôi và yêu tôi đúng cách.

Piers: Mẹ cậu chắc hẳn vui lắm khi nghe tin đính hôn.

Ronaldo: Bà vui lắm. Cả nhà đều vậy. Mọi người thấy tôi đã trưởng thành, đã sẵn sàng cho một chương mới. Với họ, điều đó ý nghĩa lắm. Tôi cũng thấy vậy, đây là khởi đầu đẹp cho một hành trình mới.

Piers: Hai người đã chọn ngày cưới chưa?

Ronaldo: Chưa. Dự tính là sau World Cup, nếu có thể cùng chiếc cúp nữa thì càng đẹp. Nhưng Georgina không thích tiệc tùng rình rang, cô ấy thích những buổi riêng tư, giản dị. Tôi tôn trọng điều đó.

Piers: Còn tiệc độc thân thì sao? Tôi được mời chứ?

Ronaldo: (cười) Tất nhiên. Anh là người trong nhà mà. José - CEO của chúng tôi lo hết rồi. Anh cứ yên tâm.

WORLD CUP

Piers Morgan: Tôi vẫn nhớ có lần cậu kể hồi còn ở học viện Sporting Lisbon, cậu nghèo đến mức từng được hai cô nhân viên McDonald’s cho ăn hamburger miễn phí. Gần đây, tôi nghe nói cậu tình cờ gặp lại một trong hai cô ấy ở sân bay phải không?

Ronaldo: Ừ, đúng rồi. Thật kỳ lạ. Có những người mình chỉ gặp thoáng qua trong đời, mà đến hai mươi năm sau vẫn nhận ra ngay lập tức. Tôi nhìn thấy và biết đó chính là họ.

Piers: Tôi còn nghe nói bạn tôi, người được tặng một chiếc áo đấu của cậu có chữ ký đề “Gửi Tổng thống Donald J. Trump - Chơi vì hòa bình.” Ý cậu là sao khi viết dòng đó?

Ronaldo: Tôi viết vậy vì tin rằng ông ấy là người có thể tạo ra hoặc giúp mang đến sự thay đổi cho thế giới. Dù yêu hay ghét ông ta, tôi vẫn tôn trọng sức ảnh hưởng của ông ấy. “Chơi vì hòa bình” là điều tôi tin, không chỉ trong bóng đá, mà trong mọi thứ.

Piers: Tôi biết đây là chuyện khó, nhưng tôi muốn hỏi về một mất mát khác. Cậu mất đi người đồng đội ở tuyển Bồ Đào Nha - Jota. Cậu cảm thấy thế nào lúc nghe tin đó?

 

Ronaldo: Tôi không tin nổi. Khi nhận tin nhắn, tôi đã khóc. Tôi khóc rất nhiều. Đó là quãng thời gian kinh khủng, không chỉ với tôi mà với cả đất nước, với gia đình, bạn bè, đồng đội. Một thảm kịch thật sự. Đau đớn, rất đau.

Piers: Nếu hỏi cậu, Cristiano, vô địch World Cup có còn là giấc mơ không? 

Ronaldo: Không, không còn là giấc mơ nữa. 

Piers: Nhưng người ta nói danh hiệu đó sẽ định nghĩa giá trị của một cầu thủ. 

Ronaldo: Định nghĩa thế nào? Chỉ bằng việc thắng một giải đấu, sáu hay bảy trận thôi à? Anh nghĩ vậy có công bằng không?

(Còn tiếp)

VIDEO: Ronaldo: Tôi sẽ giải nghệ sớm thôi!
Bất chấp thành tích ghi bàn đáng kinh ngạc trong những năm gần đây (vâng, dù là ở Ả Rập Saudi, nhưng những con số kể từ khi Ronaldo bước sang tuổi 30 thật sự phi thường), quãng thời gian còn lại của anh tại Saudi Arabia hoặc trong màu áo đội tuyển Bồ Đào Nha có lẽ cũng không còn dài.

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Toàn bộ buổi phỏng vấn Cristiano Ronaldo với Piers Morgan: "World Cup không còn là giấc mơ nữa" (P1)

Cristiano Ronaldo và Piers Morgan. Ở nhiều khía cạnh, hai người họ sinh ra dường như là để dành cho nhau. Ronaldo có lẽ là cầu thủ bóng đá nổi tiếng nhất thế giới, còn Morgan với tư cách người phỏng vấn cũng có thể nói điều tương tự về mình. Ông chắc chắn là người mà các ngôi sao đều muốn ngồi đối diện.

Khi Messi nhập vào Micky van de Ven

Phản ứng của Destiny Udogie nói lên tất cả. Thường thì phải đợi bóng bay vào lưới, người ta mới thấy cầu thủ giơ hai tay lên đầu, mắt trợn tròn vì không tin nổi. Nhưng Udogie làm thế khi Micky van de Ven của Tottenham còn cách khung thành những bốn chục mét còn thủ môn Copenhagen thì vẫn đang đứng chờ.

Oxlade-Chamberlain và sự khắc nghiệt của bóng đá đỉnh cao

Sáng thứ 2 đầu tuần tại trung tâm huấn luyện London Colney, chúng ta có thể dễ dàng được chứng kiến bầu không khí huyên náo bao trùm nơi đây, đặc biệt là sau khi Arsenal tiếp tục duy trì chuỗi trận toàn thắng trong 5 trận đấu gần nhất tại Premier League. Ở một khu vực tập luyện riêng biệt bình lặng hơn rất nhiều dành cho đội trẻ U21, một vài sao mai bắt gặp một hình bóng vừa quen thuộc nhưng cũng lại vừa xa lạ. Đó chính là Alex Oxlade-Chamberlain!

Lamine Yamal và cái giá phải trả khi là thiên tài tuổi 18

Lamine là kiểu cầu thủ mà mười, hai mươi năm bóng đá mới sinh ra được một người: thứ ánh sáng khiến trận cầu trở nên đẹp hơn. Trời phú cho cậu mọi thứ: tốc độ, kỹ thuật, trí óc nhanh nhạy, sự táo bạo để sáng tạo và dũng khí để đối đầu với đối thủ, khán giả, cả những lời chỉ trích.

Diego Gomez: Chàng trai vụng về ở Miami giờ đã tỏa sáng

Giữa tháng Sáu năm 2023, Lionel Messi công bố quyết định gia nhập Inter Miami và chỉ trong vài giờ, Florida trở thành tâm chấn của thế giới bóng đá. Với một đội bóng khi đó vẫn ngụp lặn ở cuối bảng Major League Soccer đó là cú hích mang tính lịch sử. Nhưng giữa niềm hân hoan và ánh đèn flash, ban lãnh đạo Inter Miami hiểu rằng để Messi thật sự tỏa sáng, họ phải xây lại từ gốc, từ nhân sự, lối chơi cho đến cấu trúc chiến thuật.