Nếu điểm qua các đội bóng hàng đầu châu Âu, bạn sẽ thấy rõ một thực tế: Họ đang rất thèm khát một trung phong đích thực.
Real Madrid mùa trước phải kéo một cầu thủ chạy cánh trái (Kylian Mbappe) vào đá số 9. Arsenal dùng một tiền vệ công là Kai Havertz cho vị trí này. Đến khi anh chấn thương, họ lại tiếp tục sử dụng một tiền vệ công khác (Mikel Merino). PSG vô địch Champions League nhờ việc để một cầu thủ đá cánh (Ousmane Dembele) đá trung phong.
Barcelona vẫn còn một trung phong cắm đúng nghĩa là Robert Lewandowski, nhưng anh sắp bước sang tuổi 37. Liverpool có Darwin Nunez, nhưng anh thường xuyên ngồi dự bị; CLB cũng đang tìm cách rao bán anh trong bối cảnh họ thường sử dụng Luis Diaz, một cầu thủ chạy cánh ở vị trí số 9. Bayern Munich và Chelsea là những đội hiếm hoi có trung phong đúng nghĩa (Harry Kane và Nicolas Jackson), nhưng lại chẳng có ai đủ tầm để trở thành phương án dự phòng.
Nếu TTCN là nơi mà đội nào thiếu người sẽ tìm được đủ người, thì rõ ràng có gì đó đang trục trặc. Bởi vì nhìn quanh, người ta chỉ thấy vài cái tên cũ được nhắc đi nhắc lại trong các tin đồn chuyển nhượng như Benjamin Sesko (RB Leipzig) hay Viktor Gyokeres (Sporting), dù thực tế vẫn còn nhiều trung phong giỏi khác.
Nguyên nhân chủ yếu đến từ cách làm việc của các bên trung gian, những người làm cầu nối cho các thương vụ chuyển nhượng. Có người liên tục chia sẻ thông tin với truyền thông, có người lại chỉ lên tiếng khi mọi chuyện đã xong xuôi. Nhìn vào tần suất xuất hiện của Sesko và Gyokeres trên truyền thông, dễ hiểu họ thuộc nhóm nào.
Tuy nhiên, vẫn còn hai trung phong khác đang được rao bán: Dusan Vlahovic (Juventus) và Victor Osimhen (thuộc biên chế Napoli, nhưng mùa vừa rồi đá cho Galatasaray dưới dạng cho mượn). Cả hai đều là những tài năng hiếm có và mới 25 và 26 tuổi, nghĩa là còn cả quãng thời gian đỉnh cao phía trước. Vấn đề là cả hai lại đang mắc kẹt trong những bản hợp đồng kỳ quặc, khiến việc chuyển nhượng của họ trở nên phức tạp dù nó có lợi cho tất cả các bên.
Osimhen bị “mắc kẹt” như thế nào?
Năm 2020, khi mới 21 tuổi, Osimhen rời Lille để gia nhập Napoli trong một thương vụ trị giá 70 triệu euro (có thể tăng thêm 10 triệu nếu đạt được các điều khoản đi kèm). Đó là một con số khổng lồ, đến nỗi thương vụ này sau đó còn bị điều tra. Trùng hợp thay, đó cũng là mức phí chuyển nhượng của Vlahovic khi anh rời Fiorentina để tới Juventus.
Trong ba mùa đầu tiên tại Napoli, Osimhen ghi 46 bàn sau 100 trận, rồi bùng nổ với 48 bàn sau 71 trận trong hai mùa 22/23 và 23/24. Anh không chỉ đưa Nigeria vào tới trận chung kết AFCON, mà còn giúp Napoli giành Scudetto lần đầu tiên kể từ sau kỷ nguyên Maradona. Anh còn được bầu là Cầu thủ xuất sắc nhất Serie A và Cầu thủ châu Phi xuất sắc nhất năm.
Vậy sao anh lại sang Galatasaray mùa trước? Napoli đã tính bán Osimhen vào hè 2024, bởi anh chỉ còn hai năm hợp đồng và không chịu gia hạn. Để gây sức ép, họ tìm ra người thay thế anh (Romelu Lukaku) và tuyên bố rõ: Nếu không gia hạn, Osimhen sẽ phải tìm CLB mới.
Nhưng mọi chuyện không diễn ra như dự kiến. Vẫn có những CLB quan tâm, nhưng không ai chịu trả đúng mức giá Napoli yêu cầu. Điều này khiến Napoli rơi vào thế khó khi kỳ chuyển nhượng khép lại mà chưa bán được người. May cho họ là TTCN ở Thổ Nhĩ Kỳ vẫn còn mở cửa và họ đã kịp đạt một thỏa thuận: Gia hạn hợp đồng với Osimhen thêm một năm (đến 2027) để bảo toàn giá trị chuyển nhượng, trước khi đem anh cho Galatasaray mượn để anh được thi đấu đều đặn.
Kết quả? Osimhen bùng nổ dữ dội: 37 bàn sau 41 trận, qua đó giúp Galatasaray giành cú đúp quốc nội. Anh vẫn giữ nguyên bản năng săn bàn, nhưng quan trọng hơn là tốc độ, sức mạnh, tinh thần chiến đấu và sự cuốn hút mà anh mang lại. Nhiều CĐV Napoli sẵn sàng đón anh về thay Lukaku ngay lập tức. Thậm chí dù không nói ra, HLV Antonio Conte có lẽ cũng mong điều đó thành sự thật.
Vlahovic, Juventus và câu chuyện ở ngã ba đường
Dusan Vlahovic gia nhập Juventus đúng vào sinh nhật lần thứ 22 của mình (tháng 1/2022) trong một thương vụ trị giá 70 triệu euro (kèm 10 triệu phụ phí) từ Fiorentina. Anh nhận luôn chiếc áo số 7 mà Cristiano Ronaldo để lại và ký hợp đồng tới năm 2026. Mức lương khởi điểm là 14 triệu euro/năm (trước thuế), nhưng sẽ tăng vọt lên 24 triệu euro (khoảng 27 triệu USD) trong hai mùa giải cuối cùng.
Cần biết rằng 24 triệu euro là một mức lương khổng lồ. Nếu đá ở Premier League, Vlahovic sẽ là cầu thủ hưởng lương cao thứ hai giải đấu, chỉ sau mỗi Erling Haaland.
Tại sao Juventus lại đồng ý với một thỏa thuận như vậy? Có thể họ tin rằng với Vlahovic, thành công sẽ đến nhanh chóng và số tiền đó là cái giá phải trả cho danh hiệu. Cũng có thể họ tính bán anh sau 2,5 năm để thu hồi vốn. Nhưng dù với lý do nào, hợp đồng này giờ đang trở thành gánh nặng: Thành tích thì không tương xứng, còn CLB thì liên tục báo lỗ lớn.
Juve từng cố bán Vlahovic vào mùa hè năm ngoái, nhưng không ai dám “ôm” mức lương quá cao của cầu thủ này. Cũng chẳng cầu thủ nào dại dột giảm lương khi vẫn còn hơn 50 triệu euro được nhận trong hai mùa cuối. Tuy nhiên, tình hình hiện tại đã thay đổi: Vlahovic chỉ còn một năm hợp đồng và Juventus buộc phải hành động. Hoặc họ phải gia hạn với anh (điều này không dễ, vì họ sẽ phải thuyết phục Vlahovic giảm lương đáng kể), hoặc là bán anh ngay trong hè này để còn thu lại một phần phí chuyển nhượng.
Vấn đề của Vlahovic là gì? Anh từng là “cỗ máy săn bàn” tại Fiorentina (41 bàn/64 trận trong hai mùa cuối), nhưng sang Juventus lại sa sút rõ rệt (56 bàn/143 trận). Một phần là vì những ca chấn thương vặt, một phần là do sự bất ổn tại CLB: 3 HLV trong 3,5 năm, trong đó có người (Thiago Motta) thậm chí không tin dùng anh. Nhưng công bằng mà nói, mùa vừa rồi anh vẫn ghi 15 bàn (đạt hiệu suất 0,5 bàn mỗi 90 phút), một thành tích không hề tệ.
Điều khiến giới chuyên môn vẫn đánh giá cao Vlahovic nằm ở kỹ năng chơi bóng. Anh cao to (1m91), khỏe, lì đòn, hoạt động không biết mệt và có cái chân trái rất “ngoan”. Chắc chắn anh sẽ cần được sử dụng đúng cách, nhưng tiềm năng thì không thể bàn cãi.
Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Transfermarkt định giá Osimhen 70 triệu euro, còn Vlahovic 45 triệu. Nhưng trên bàn đàm phán, mọi thứ đều có thể xảy ra. Rào cản lớn nhất của cả hai chính là… tiền lương. Osimhen kiếm khoảng 19 triệu euro/năm (tức gần 352.000 euro/tuần). Nhưng đừng quên rằng họ là cầu thủ và họ muốn được chơi bóng.
Vlahovic chắc chắn hiểu rằng không có CLB nào kham nổi mức lương mà Juventus đang trả cho anh. Osimhen cũng biết rằng việc đến một CLB lớn ở giải đấu lớn sẽ mở ra cơ hội phát triển hình ảnh, tài chính cũng như sự nghiệp. Anh từng nhiều lần từ chối lời mời từ Saudi Arabia (mới đây nhất là đầu tuần này), dù Napoli đã gật đầu với đề nghị 75 triệu euro từ Al-Hilal. Điều đó cho thấy anh còn muốn chơi bóng đỉnh cao, thay vì “đếm tiền trên sa mạc”. Dĩ nhiên, tình hình vẫn có thể thay đổi nếu một đề nghị “không thể từ chối” xuất hiện từ Saudi. Nhưng hiện tại, Osimhen vẫn giữ vững lập trường. Galatasaray cũng rất muốn mượn anh một lần nữa, nhưng Napoli thì không.
Vấn đề nằm ở đâu? Có thể là do Napoli và Juventus đang đòi hỏi quá cao. Nhưng thời gian không chờ đợi ai. Với Napoli, khó có chuyện họ dùng lại “chiêu” gia hạn rồi cho mượn một lần nữa. Còn Juventus, nếu không bán được Vlahovic hè này thì họ sẽ mất trắng anh vào năm sau, lại còn tốn cả đống tiền lương mà không thể đầu tư vào người thay thế.
Đừng quên, hè năm sau là World Cup. Tất cả các bên đều có động cơ để ra quyết định. Và có lẽ, đây cũng là bài học về việc đừng quá “sáng tạo” khi ký hợp đồng với cầu thủ.
Theo ESPN