Trong bóng đá, có những khoảnh khắc “ngã rẽ số phận” chỉ thực sự trở nên rõ ràng khi ta nhìn lại sau nhiều năm. Với Mikel Arteta, người vừa chạm mốc 300 trận trên cương vị HLV trưởng Arsenal bằng thắng lợi 2-0 trước West Ham đêm thứ Bảy, điều đó càng đáng để suy ngẫm.
![]() |
May thay, cuộc đời không có chữ “nếu”…
Thử hình dung, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Arsenal năm 2019 không chọn Arteta? Khi ấy, đội bóng đang chao đảo sau thời Unai Emery, cần một cú hích để vực dậy. Danh sách ứng viên được truyền thông nhắc tới đủ mọi gương mặt: từ HLV tạm quyền Freddie Ljungberg, cựu thủ quân Patrick Vieira, những chiến lược gia lão luyện của bóng đá Ý như Carlo Ancelotti, Massimiliano Allegri, cho đến Brendan Rodgers, Mauricio Pochettino, thậm chí có tờ báo còn đưa ra cái tên… Chris Wilder, người khi ấy đang dẫn Sheffield United.
Liệu bất kỳ ai trong số đó có thể trụ lại gần 6 năm, đi qua 300 trận đấu và vẫn để lại cảm giác “mối lương duyên này chưa dừng lại ở đây”? Chúng ta sẽ không bao giờ biết chắc câu trả lời. Nhưng có một điều hiển nhiên: Arteta đã biến Arsenal thành một thế lực thực sự, và quan trọng hơn cả, ông cho thấy mình vẫn còn rất nhiều điều chưa khai phá cùng đội bóng.
Hãy quay ngược thời gian về phòng thay đồ mà Arteta bước vào vào mùa đông năm 2019. Ông xuất hiện với một kho ý tưởng phong phú, sự tập trung sắc bén và nguồn năng lượng cháy bỏng, nhưng lại hoàn toàn thiếu “thanh thế” trên cương vị HLV. Về cơ bản, Arsenal đã giao vận mệnh của một CLB có tham vọng trở lại nhóm “ông lớn” châu Âu cho một người chưa từng cầm quân một trận đấu chuyên nghiệp nào.
Nhìn lại, đó là quyết định táo bạo đến mức phi thường. Một “ông lớn” đang lảo đảo của Premier League đặt niềm tin vào một kẻ tay trắng trên con đường huấn luyện, với hy vọng người thuyền trưởng trẻ này sẽ kéo cả tập thể leo lên đỉnh cao. Nhiệm vụ ấy, dĩ nhiên, khổng lồ và gần như bất khả.
Đội hình Arsenal khi ấy đầy rẫy vấn đề. Sau nhiều năm mua bán thiếu định hướng, chất lượng nhân sự chắp vá và phong độ thất thường, tập thể rơi vào trạng thái mất phương hướng. Tham vọng chung và tinh thần đồng đội bị bào mòn. Trên bảng xếp hạng, Arsenal rơi xuống vị trí thứ 10, và rồi không lâu sau đó bị loại khỏi Europa League bởi cái tên… quen thuộc: Olympiacos. Vì sao quen thuộc, xin hãy kiên nhẫn đọc tiếp bài viết này.
Một hành trình “trưởng thành” bắt đầu từ con số 0
Sự khác biệt giữa Arsenal năm 2019 và Arsenal ngày nay có thể thấy rõ rệt chỉ bằng việc so sánh đội hình xuất phát đầu tiên của Arteta với đội hình mới nhất mà ông sử dụng. Trong trận ra mắt trên sân khách trước Bournemouth, ngay cả việc điền tên cầu thủ vào danh sách thi đấu cũng là một thử thách với HLV trẻ người Tây Ban Nha.
Dưới đây là đội hình hôm ấy, và hãy đặc biệt chú ý tới băng ghế dự bị.
![]() |
Có một số lựa chọn khác đáng chú ý trong đội hình Arsenal nhưng không lọt vào danh sách trận này bao gồm Calum Chambers, Sead Kolasinac và một chàng trai người Brazil mới 18 tuổi khi đó: Gabriel Martinelli.
Phân tích kỹ băng ghế dự bị của ngày ấy: các hậu vệ không phải mẫu “cột trụ” đáng tin cậy, hàng tiền

Huấn luyện viên Mikel Arteta đã có thể mỉm cười khi kỷ niệm trận đấu thứ 300 dẫn dắt Arsenal bằng chiến thắng 2-0 trước West Ham trên sân Emirates, nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị che mờ bởi nỗi lo mang tên Martin Odegaard.

Mặc dù không nhường penalty cho Viktor Gyokeres trong trận đấu West Ham, Saka cho biết quyền đá penalty ở Arsenal có thể thay đổi trong tương lai.