Giải mã Ronaldo de Lima (phần cuối): Tình yêu bất tử

Tác giả Hoài Thuận - Thứ Tư 24/12/2025 16:37(GMT+7)

Từ hai bến đỗ hùng vĩ cuối cùng, AC Milan danh tiếng và Corinthians kiêu hãnh, chương khép lại sự nghiệp Ronaldo de Lima là sự hòa trộn phức tạp giữa ánh lửa thiên tài được nhen nhóm và sự sa sút không ngừng.

Mùa Thu 2006 thực sự là cơn giông tố đối với AC Milan. Rossoneri bước vào mùa giải với án phạt bị trừ 8 điểm vì scandal Calciopoli, lại còn phải vật lộn bù đắp khoảng trống khổng lồ sau khi Andriy Shevchenko rời đi. Tuyến tiền đạo thiếu vắng mũi nhọn thần tốc người Ukraine trở nên cùn mòn đáng báo động.

Combo tồi tệ của phong độ sa sút, chất lượng đội hình giảm và án phạt đã khiến hàng công Milan trở nên vô hại. Và dù đã nỗ lực chiến đấu để san phẳng số điểm bị trừ, họ vẫn vật vờ ở giữa bảng khi Serie A trôi qua một nửa.

Thậm chí, một viễn cảnh còn tệ hơn đang rình rập: thảm họa vuột vé dự Champions League mùa tiếp theo. Với Milan và HLV Carlo Ancelotti, sự tuột dốc không phanh này khiến cả đội phải nghiêm túc soi lại mình.

Cùng thời điểm đó, tại Madrid, một siêu sao đình đám cũng đang đối mặt những ngày giông bão. Sự sa sút của Ronaldo de Lima dưới trướng HLV Fabio Capello đã quá rõ ràng. Dù từng là chân sút hàng đầu của Dải ngân hà trong 4 mùa liên tiếp, mọi thứ bắt đầu trượt dốc mạnh mẽ vào mùa giải 2006-07. Vòng eo anh tăng bao nhiêu, sự thất vọng và chán nản trong nội bộ Bernabeu càng lớn bấy nhiêu. Để rồi, khi bị BLĐ và BHL thẳng thừng “cho ra rìa”, ánh mắt Ronaldo bắt đầu hướng về thành Milano. Ban đầu, anh muốn trở lại màu áo xanh-đen của Inter, nơi mình từng làm nên huyền thoại, được mệnh danh Hoàng tử của Calcio.

Nhưng kẻ khao khát một tiền đạo có khả năng xuyên thủng các hàng phòng ngự trứ danh nước Ý lại chính là Rossoneri. Ronaldo đã trở lại Milano, nhưng khiến các ông chủ cũ Inter nổi cơn tam bành khi gia nhập AC Milan với mức giá chỉ hơn 8 triệu Euro.

Chặng cuối sự nghiệp của Ronaldo thường bị lãng quên, kỳ thực vẫn có rất nhiều thi tiết thú vị!

CHƯƠNG 1: CÚ CHỌC TỨC HOÀN HẢO

Cơ hội chọc tức đại kình địch truyền kiếp - đội đang hiên ngang tiến đến Scudetto thứ 15 - bằng cách chiêu mộ người hùng cũ của họ rõ ràng hấp dẫn Chủ tịch Silvio Berlusconi. Và việc đưa về Ronaldo, dù đã qua thời đỉnh cao, cũng là tuyên bố đanh thép về tham vọng và vị thế của Milan. Rossoneri, cũng như Ronaldo, quyết tâm khẳng định họ vẫn thuộc về giới tinh hoa của bóng đá. Ronaldo thực tế cũng không ngại đối đầu Inter; anh muốn trả đũa sự lạnh nhạt của họ khi từ chối giải thoát mình khỏi cơn ác mộng ở Madrid thời điểm đó.

Và thế là vào đầu tháng 2/2007, Ronaldo khoác lên mình chiến bào Đỏ-Đen lừng danh, với số 99 độc đáo trên lưng. Bên cạnh lý do bất khả kháng (số 9 quen thuộc đã thuộc về Filippo Inzaghi), nó cũng là một lời thừa nhận để giảm áp lực: đây không còn là Ronaldo của ngày xưa, không phải là hiện tượng bùng nổ từng được ca ngợi là thiên tài bóng đá trong màu áo Inter.

Hình ảnh Ronaldo trong màu áo Milan in đậm trong ký ức tuổi thơ của nhiều người.

Đây là phiên bản thuyên giảm của Người ngoài hành tinh. Kỹ năng và những cú lừa bóng vẫn còn, nhưng bị kẹt trong một cơ thể không còn đủ sức duy trì sự-xuất-sắc-không-thể-ngăn-cản một cách liên tục. Anh vẫn đủ sức bùng nổ, nhưng tần suất thưa thớt hơn. Thiên tài vẫn ở bên trong này, song chỉ có thể ló dạng chớp nhoáng.

Những bàn thắng nối gót nhau, mang đến niềm vui và gợi nhớ thuở ban đầu. Trận ra mắt Milan là khi Ronaldo vào sân thay người trong chiến thắng 2-1 trước Livorno; song lần đá chính đầu tiên tại Siena mới thực sự là lời tuyên chiến. Dù phép thuật tại Milan có thể chỉ kéo dài thời gian ngắn, nhưng khoảnh khắc này xứng đáng lọt tốp những màn trình diễn đỉnh cao nhất anh từng thể hiện trong màu áo của Rossoneri.

Ronaldo hòa nhập cực nhanh vào đội hình, ngay lập tức “bắt sóng” với Andrea Pirlo và Kaka. Thực ra Pirlo đã chơi cùng Ronaldo trước đây, ở Inter. Còn Kaka thì thường xuyên gọi điện nói chuyện với Ronaldo khi anh còn ở Madrid, vì hai anh em đồng hương luôn khao khát sát cánh ở cấp CLB. Kaka, Pirlo đã nắm bắt cơ hội trình diễn tài hoa của mình, tạo điều kiện cho một đồng đội mới, nhưng lại có khả năng dứt điểm tốt hơn bất kỳ tiền đạo nào mà Milan sở hữu thời điểm đó.

Ronaldo rất được yêu mến ở Milan.

Tốc độ và nhịp độ phối hợp giữa những bậc thầy kỹ thuật là tuyệt diệu, chính nó dẫn đến bằng thắng đầu tiên của Ronaldo. Một pha lập công tuyệt đẹp bằng động tác lốp bóng qua đầu thủ môn sau đường phất bổng của Pirlo, cũng như công kiến tạo của Kaka. Nó minh chứng cho cảm quan vị trí và chất lượng chuyền bóng xuất sắc của hai đàn em, cũng như một bằng chứng thép rằng bản năng săn mồi của Ronaldo vẫn đáng nể.

Người ngoài hành tinh thậm chí còn kiến tạo cho Milan hôm đó, khi anh chuyền bóng đúng nhịp cho Kaka trước khi đàn em bị đốn ngã thô bạo trong vòng cấm. Quả phạt đền được chuyển hóa bởi Ricardo Oliveira, một tiền đạo Brazil khác.

Ronaldo đến Milan giữa nhiều hoài nghi, nhưng hãy nhìn đây, anh liền trở thành điểm tựa trong chiến thắng 4-3 quan trọng, giúp Milan duy trì cuộc đua giành suất dự Champions League.

Bàn thắng là người bạn thân của Ronaldo, nhưng giờ đây nó còn được chắt chiu, gắn liền với hoàn cảnh khó khăn của đội. Chả trách sao mỗi lần lưới rung, anh lại ăn mừng nhiệt liệt với nụ cười rạng rỡ cùng bè bạn.

Ronaldo đã có lúc trở lại ấn tượng như thế, dù anh chỉ ghi thêm 5 bàn nữa trong phần còn lại của mùa giải. Tổng cộng chỉ 7 bàn sau 14 trận. Nhưng ở một giải đấu mà anh không còn đủ thể lực và tốc độ để chơi thường xuyên, thống kê đó đã là một sự cố gắng đáng ghi nhận.

Những khoảnh khắc đáng nhớ trong màu áo Milan.

CHƯƠNG 2: ĐỊNH MỆNH “ĐÚNG NGƯỜI, SAI THỜI ĐIỂM”

Điểm nhấn đáng chú ý nhất trong cuộc phiêu lưu ngắn ngủi này, cũng chính là nơi quan trọng nhất: Derby della Madonnina.

Đội bóng cũ của anh rốt cục vẫn phải chống chọi một màn trình diễn ngoạn mục. Ronaldo đã dẫn dắt hàng công Milan, vượt qua Dejan Stankovic rồi tung cú sút chân trái sắc lẹm vào lưới Julio Cesar.

Sau khi bóng ghim thẳng vào lưới, Ronaldo nhoẻn miệng cười. Anh chạy đến gần khán đài và được các đồng đội Milan ôm chầm trong tiếng gầm rú chửi bới của các Interista. Trước trận, các ultras của Inter “cay” Ronaldo đến mức trang bị cả chục ngàn chiếc còi để chỉ trích kẻ phản bội, nhưng chúng không hề hấn với đôi tai của anh.

Ronaldo phá lưới đội bóng cũ.

Thế nhưng, mặc dù chọc tức Inter thành công, khoảnh khắc vinh quang không hoàn toàn thuộc về Ronaldo trong trận Derby đáng nhớ. Tài năng trẻ Zlatan Ibrahimovic phía đối diện - người luôn xem R9 là thần tượng - đã cướp mất spotlight khi ghi bàn lẫn kiến tạo trong hiệp hai, khép lại thắng lợi cho Inter Milan.

Dẫu vậy, dù chỉ trong chốc lát, màn tỏa sáng của Ronaldo cũng mang lại một cột mốc ý nghĩa. Người ngoài hành tinh mở ra trang sử mới khi là 1 trong 4 cầu thủ từng ghi bàn cho cả hai đội ở Derby della Madonnina. Và xa hơn nữa: Anh còn là người duy nhất vừa sở hữu thành tích này, vừa ghi bàn cho cả Real Madrid lẫn Barcelona ở Kinh điển!

Niềm vui cũng nhanh chóng trở lại với Milan. Rossoneri chơi phóng khoáng và bùng nổ, với thắng lợi 3-0 trước Messina là minh chứng rõ ràng cho việc Ronaldo vẫn đủ khả năng - thậm chí là thừa - trong việc thực hiện những pha dứt điểm chớp nhoáng. Mặc những nỗ lực vô hiệu hóa của hàng thủ đối phương, anh vẫn đủ sức đưa ra những cú sút chuẩn xác. Ánh nhìn vô tư, ngây thơ hướng về đồng đội sau khi ghi bàn, cũng chính là thứ anh dùng để thôi miên đối thủ.

Đây là giai đoạn Ronaldo thực sự tận hưởng cuộc sống tại Milan. Ngược lại hoàn toàn với những tháng ngày cuối cùng ở Real Madrid, anh hưởng lợi từ việc được bao quanh bởi những đồng đội và HLV sẵn lòng dọn đường để mình tỏa sáng. Họ mang đến bầu không khí hoàn hảo để Ronaldo tài năng trở lại với người hâm mộ. Đơn giản là, anh đã được yêu thương.

Niềm vui lọt vào Top 4 - bất chấp án phạt trừ điểm - đã đẩy Milan tiến lên. Họ thậm chí còn đòi thành công món nợ Istanbul khi hạ gục Liverpool để lên ngôi UEFA Champions League 2006-07!

Trớ trêu thay, chiến tích vinh quang ấy lại mang đến chút nuối tiếc cho Ronaldo. Do từng ra sân ở Champions League cho Real mùa đó, anh chỉ có thể ngồi ngoài dõi theo hành trình lên ngôi của Rossoneri. Và thế là, đội bóng mà anh tiếp thêm sinh lực trong những tháng cuối mùa đã nâng cao chiếc cúp mà anh chưa bao giờ đạt được trong sự nghiệp.

“Đúng người sai thời điểm”, trớ trêu ấy đã khiến thiên tài Ronaldo không bao giờ trở thành một phần của đội hình vô địch Champions League. Thậm chí, anh chưa bao giờ được chơi trận chung kết danh giá đó.

Ronaldo thực tế đã có mặt ở Athens nhưng chỉ với tư cách khán giả. Ánh mắt của anh lần này không thể thôi miên hàng thủ, mà chỉ chứng kiến bàn thắng của đồng đội. Đó là ánh nhìn của một người ngoài cuộc, vừa thuộc về lễ ăn mừng vừa bị tách rời khỏi nó.

Câu hỏi đặt ra là: Liệu mùa giải của Milan có kết thúc tốt đẹp đến vậy, nếu Ronaldo không gia nhập giữa chừng để tiếp thêm sinh lực và củng cố vị thế của họ?

Lịch sử có lý do để lãng quên. Ronaldo đã để lại một số khoảnh khắc chói lọi, truyền cảm hứng và ghi 7 bàn thắng; nhưng chỉ đóng góp trong 14 trận. Cộng thêm sự xuất hiện của đồng hương Alexandre Pato, Milan không có lý do để tiếp tục đặt cược vào một trung phong khó duy trì phong độ đỉnh cao; nhất là khi trước thềm mùa 2007-08, chấn thương lại gõ cửa thêm lần nữa.

Anh bỏ lỡ phần lớn giai đoạn tiền mùa giải do gãy xương mác, và phải ngồi ngoài cho đến tận tháng Mười một. Dù sự trở lại sau đó khá chớp nhoáng (kéo dài đến giữa tháng Giêng), anh vẫn cố gắng chứng minh mình đủ sức cạnh tranh một suất trên hàng công toàn Brazil (cùng Kaka và Pato), như trong trận tiếp Napoli tại San Siro.

Bộ ba tiền đạo Brazil của AC Milan.

Pato đã mở tỷ số cho Milan hôm ấy, và Ronaldo - với tư cách người thầy, người hùng của cậu cả trong lẫn ngoài sân cỏ - không chỉ biết tán dương cậu học trò. Cú đúp của Người ngoài hành tinh lại dấy lên một niềm phấn khích, gợi hi vọng về ngọn lửa từ thẳm sâu. Nhưng mà, nó cũng là khởi đầu của kết thúc, khi không đủ thuyết phục Milan trao cho anh hợp đồng dài hạn.

Niềm vui chiến thắng trước Napoli trở thành lần cuối anh tỏa sáng cùng Milan, hay rộng hơn, cho bất kỳ CLB châu Âu nào. Hai bàn thắng đó cũng là những lần lập công cuối cùng của anh với tư cách siêu sao vĩ đại. Trước khi chính thức chia tay Rossoneri vào tháng 2/2008, anh chỉ có thêm vài lần xuất hiện, trong đó có lần buộc phải rời sân khi Milan đang bị Livorno dẫn trước.

Thay vì kéo Milan trở lại trận đấu, mọi thứ lại sụp đổ trong đau đớn khi Ronaldo gục xuống sân với chiếc đầu gối phải tái phát chấn thương. Lần này, nó còn nghiêm trọng hơn những gì anh đã trải qua ở Inter.

Đó lẽ ra chỉ là pha tranh chấp vô hại khi Ronaldo bật cao đánh đầu về phía khung thành, nhưng anh gục ngã khi tiếp đất. Và đó là ngã rẽ không có đường quay lại: Người ngoài hành tinh sẽ không bao giờ chơi bóng chuyên nghiệp tại châu Âu nữa.

Khi hợp đồng đáo hạn vào cuối mùa 2007-08, chẳng có triển vọng nào cho việc tái ký. Sự nghiệp ở AC Milan vậy là chỉ gói gọn trong 20 lần ra sân và 9 bàn, thật ngắn ngủi và đáng tiếc. Dẫu sao, xét trong bối cảnh vừa rời Real, nó vẫn là lời nhắn nhủ đến thế giới rằng, tài năng vô song vẫn còn đó và đôi khi có thể bùng nổ trở lại.

CHƯƠNG 3: NGÀY VỀ & “BẢN TIN VÒNG EO”

Ronaldo quyết định trở về Brazil để phục hồi sau ca phẫu thuật gối, và đến cuối 2008, anh xin tập nhờ ở đội bóng cũ Flamengo. Đó cũng là lý do vì sao khi anh ký hợp đồng 1 năm với Corinthians của São Paulo vào tháng 12/2008, thành phố Rio đã lên cơn thịnh nộ…

Người hâm mộ Flamengo, cảm thấy bị phụ bạc một cách trắng trợn, đã gào thét trong giận giữ. Tờ báo địa phương Lance! gọi anh là “kẻ vô ơn”, một số CĐV đốt áo anh bên ngoài trụ sở CLB. Song sự thật là Flamengo, dù ngỡ ngàng và thấy bị xúc phạm, đã không hề đưa ra bất kỳ đề nghị nào cho Ronaldo vì lo ngại về thể lực của anh.

Cái mất của Flamengo lại là lợi cho Corinthians. Cầu thủ Brazil vĩ đại nhất thế hệ đã về thi đấu cho một CLB trong nước, lần đầu tiên kể từ khi còn là thiếu niên 17 tuổi (trong màu áo Cruzeiro, trước khi dong buồm chinh phục lục địa già). Đó đã là 15 năm trước; một thập kỷ rưỡi chứng kiến niềm tự hào Brazil làm rung chuyển thế giới từ những căn cứ châu Âu.

Anh đã 3 lần giành danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới của FIFA, gặt hái thành công vang dội ở Hà Lan, Tây Ban Nha và Ý, bằng vô số bàn thắng, bao gồm tận 15 bàn tại World Cup. Anh ra đi với biệt danh “Hiện tượng” (O Fenômeno), trở về với tư cách người vĩ đại nhất nhì thế giới. Ngoài sự giận dữ của Flamengo, toàn bộ Brazil đều phấn khích.

Việc Ronaldo trở lại hiển nhiên gây chấn động, nhưng cũng kéo theo sự chú ý quá mức vào thời điểm mà sự tập trung của anh không còn như xưa. Báo chí theo sát anh mọi lúc nhằm thỏa mãn nhu cầu tin tức hằng ngày về hoạt động cả trong lẫn ngoài sân cỏ.

Bên cạnh chuyên môn, có vô số cột báo “tám chuyện” và gần như là một bản cập nhật hằng ngày về… vòng eo của Ronaldo. Điều này cho thấy rất nhiều người hoài nghi về tình trạng của anh, và liệu có nên tiếp tục thúc ép hay kỳ vọng về những màn tỏa sáng, khi sự sa sút của anh quá rõ ràng.

Lần đầu Ronaldo khoác áo Corinthians là trong chiến thắng 2-0 tại Copa do Brazil trước Itumbiara vào tháng 3/2009. Anh vào sân từ băng dự bị trong một vai cameo ngắn ngủi, với chiếc áo số 9 quen thuộc hơn trên lưng. Và tất nhiên rồi, Ronaldo hoàn toàn khác xa ngày xưa: lê bước nặng nề, rõ ràng không bắt kịp với tốc độ và nhịp độ của đồng đội và đối thủ.

Đó là hình ảnh thực sự buồn, như O Globo bình luận: “Thể trạng của Ronaldo còn cách rất xa so với những gì bạn mong đợi ở một cầu thủ chuyên nghiệp. Anh nặng nhọc, trì trệ, phù nề và hụt hơi”. Cái danh “Người ngoài hành tinh” vậy là đã không còn trong suy nghĩ của nhiều người, nhưng chính anh vẫn chưa chấp nhận. “Đây chỉ là sự khởi đầu. Và thật tốt khi giờ đây, không gì có thể ngăn cản tôi (ý chỉ những chấn thương)”, anh tuyên bố.

CHƯƠNG 4: CHÁY HẾT MÌNH CHO LẦN CUỐI

Chỉ bốn ngày sau, Ronaldo mở tài khoản ở Corinthians trong trận Derby Paulista với đối thủ Palmeiras. Đó là một bàn thắng đơn giản, được thực hiện gọn gàng, song màn ăn mừng thì lại bùng nổ trong niềm an ủi lẫn tình yêu của các cầu thủ và người hâm mộ. Khi BLV bắt đầu hét tràng “Goooooooooool” thật dài, Ronaldo chạy đến phía sau khung thành và leo lên rào chắn, lắc mạnh khung sắt và các biểu ngữ trong sự điên cuồng. Các CĐV sau khung thành thì gần như mất tự chủ và chỉ muốn đáp lại ảnh bằng mọi hành động có thể.

Các đồng đội Corinthians cũng tham gia cuộc vui, chưa kể đến niềm hồ hởi của các… nhân viên an ninh, dù họ chắc chắn vô cùng lo lắng. Và, dù cảnh tượng là quá đỗi phấn khích trong mắt những người châu Âu, đó lại là niềm vui thuần khiết của màn ăn mừng, để thốt lên rằng Ronaldo đã trở lại, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bất chấp mọi vấn đề về sức khỏe, thể lực, sự tập trung lẫn tham vọng; mặc kệ mọi tranh cãi, cánh săn ảnh hay sự chú ý quá mức vào những vấn đề cá nhân, đây là lúc Ronaldo đang làm điều mà anh không chỉ thoải mái nhất - mà còn giỏi hơn bất kỳ ai khác!

Neymar rất trân quý cơ hội đối đầu huyền thoại Ronaldo ngày trong trận Corinthians - Santos.

Anh tiếp tục ghi 8 bàn sau 9 trận, và tổng cộng là 12 bàn sau 20 trận mùa giải đó, giúp Corinthians nâng cao chức vô địch Campeonato Paulista (Giải vô địch bang São Paulo) và Copa do Brasil (Cúp QG Brazil). Chiếc đầu gối tổn thương và cái bụng tròn trịa có thể cản trở những cầu thủ bình thường, nhưng đây là “Người ngoài hành tinh”, vẫn còn giữ được chút tốc độ bùng nổ ngày nào. Các quy tắc thông thường dường như không áp dụng với anh. Sự nhạy bén, ánh mắt sát thủ săn mồi chỉ thuộc về những người vĩ đại vẫn hiện hữu rất rõ ràng.

Theo dõi Ronaldo làm bàn cho Corinthians là hoài niệm tiếng vọng năm xưa, hồi hộp chờ những tia sáng rực rỡ lóe lên trong chốc lát. Những bàn thắng trong giai đoạn này lắm lúc đơn giản, đôi khi ngoạn mục, nhưng luôn đi kèm với nụ cười rộng nhất của một lão tướng đang tận hưởng những chiến công cuối cùng; hạnh phúc và sẵn sàng bù đắp cho sự hạn chế về khả năng di chuyển.

Kết quả, anh đã giành được một hợp đồng gia hạn vào mùa giải 2010, dự kiến kéo dài đến hết năm 2011. Ronaldo đã có hi vọng để tiếp tục chiến đấu, nhưng dù thắng bao nhiêu trên sân cỏ, anh lại thua trong một cuộc chiến khác, với chính cơ thể của mình.

Ronaldo bật khóc khi tuyên bố giải nghệ.

Sau khi Corinthians bị loại khỏi Copa Libertadores vào tháng 2/2011 bởi đội bóng Colombia - Deportes Tolima, Ronaldo cảm thấy buộc phải tuyên bố giải nghệ với hiệu lực ngay lập tức. Bên cạnh chấn thương đầu gối tái phát và hành hạ, anh còn được chẩn đoán mắc bệnh cường giáp - một tình trạng làm chậm quá trình trao đổi chất và gây tăng cân. Anh biết điều này từ thời ở Milan.

Ronaldo vô cùng xúc động khi chia sẻ với báo chí Brazil và cả thế giới, khi xác nhận điều không thể tránh khỏi: “Quá khó khăn để rời xa điều đã cho mình hạnh phúc, nhưng tôi phải thừa nhận rằng mình đã đánh mất thể trạng chuyên nghiệp. Đầu óc luôn muốn tiếp tục, nhưng cơ thể không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi tư duy một pha bóng, nhưng không còn thực hiện được theo cách mình mong muốn. Đã đến lúc phải dừng lại”. Đó là ngày Lễ tình yêu năm 2011.

CHƯƠNG 5: DI SẢN PHI THƯỜNG

Và thế là, một trong những sự nghiệp lẫy lừng nhất thế giới bóng đá đã đến hồi kết ở tuổi 34. Chặng cuối ở Corinthians thực tế mang về thành tích đáng nể: 35 bàn thắng sau 69 trận, nhưng quan trọng hơn, sự hiện diện của anh đã hồi sinh một thứ gì đó ở CLB. Sự thay đổi vận mệnh này đến gần như tức thì - hai danh hiệu lớn ngay trong năm đầu - đưa CLB từng tuột dốc này trở lại vị thế xứng đáng trong làng bóng đá Brazil.

Và bất chấp sự rời đi của anh, Corinthians tiếp đà vô địch Brasileirão, khi lấp khoảng trống bằng một tiền đạo lừng danh một thời khác là Adriano. Sau đó, họ lần đầu lên ngôi tối thượng Copa Libertadores vào năm tiếp theo. Thật khó để không đặt một câu hỏi nữa: Liệu tất cả những điều đó có xảy ra nếu họ không được tấm bùa hộ mệnh Ronaldo củng cố tinh thần, một giá trị còn lớn hơn cả những bàn thắng anh mang lại? Hỏi cũng như đã trả lời.

Ronaldo đã để lại di sản rất đặc biệt cho The Big Joker.

Những năm cuối sự nghiệp, Ronaldo không thể lấy lại phong độ đỉnh cao khi chấn thương và bệnh tật đã bào mòn anh cả về thể chất lẫn tinh thần. Cả AC Milan lẫn Corinthians đều không được chứng kiến phiên bản Ronaldo hoàn hảo. Nhưng, điều đó không có nghĩa họ chẳng có gì ngoài tiếc nuối.

Một Ronaldo sa sút vẫn là tài năng vượt trội trong nhiều thời điểm, nhiều tình huống. Anh có thể không còn là cơn cuồng phong, nhưng vẫn sở hữu điều mà nhiều người thiếu: bản năng săn bàn với “phương sai” tối thiểu; khả năng gây rối và đánh lừa hàng phòng ngự chỉ bằng sự hiện diện; và sự kết nối sâu sắc với đồng đội và người hâm mộ.

Chính sự kết nối ấy đảm bảo anh vẫn được yêu mến và trân trọng ở bất cứ nơi nào đặt chân đến, kể cả trong chặng cuối sự nghiệp. Anh thi đấu với nụ cười, ăn mừng với gương mặt hân hoan, và đồng đội thì luôn thích được chơi bóng cùng anh.

Tác động của Ronaldo tất nhiên giảm đi theo thời gian, nhưng dấu ấn anh để lại ở cả AC Milan và Corinthians cũng rõ ràng như tại PSV, Barcelona, Inter và Real Madrid. Tài năng còn lại và phong thái của anh đã tiếp thêm sinh lực cho cả hai CLB, giúp họ đạt được những thành công lớn hơn dù còn có anh trong đội hình hay không.

Chặng cuối này, Ronaldo tạo ra những khoảnh khắc huy hoàng thoáng qua, và chứng minh một thiên tài đang suy tàn vẫn đủ sức làm hiện tượng. Di sản của những năm tháng này xứng đáng được nhắc đến nhiều như bất kỳ giai đoạn nào khác trong sự nghiệp của anh. Vì sao vậy? Vì anh đã chiến đấu và vượt qua những trở ngại thể chất đến tận phút cuối cùng. Cho đến khi anh không thể nào đánh bại chúng được nữa.

 

Biên dịch từ bài viết của ký giả Aidan Williams trên ấn phẩm đặc biệt “Ronaldo” của These Football Times.

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Gabriel Jesus: "Hơn 300 ngày không thể chơi bóng thật khủng khiếp, nhưng Chúa chưa từng ruồng bỏ tôi!"

Thông qua The Players’ Tribune, tiền đạo Gabriel Jesus đã chia sẻ những dòng tâm sự về khoảng thời gian hơn 300 ngày phải rời xa sân cỏ vì chấn thương, về nỗi đau và cả… món quà mà nó mang đến, cũng như những tham vọng vẫn luôn bừng cháy mạnh mẽ trong tâm khảm của anh với tư cách một cầu thủ của Arsenal.

Griezzy nay đã khác xưa!

Trong chiến thắng 3-0 của Atlético trước Girona, Griezmann vào sân thay Marcos Llorente ở phút 78 và lập tức để lại dấu ấn. Anh phối hợp bật tường 1-2 với một cầu thủ dự bị khác là Giacomo Raspadori rồi tung cú sút chân trái hạ thủ môn Paulo Gazzaniga, khép lại trận đấu và nâng tổng số bàn của mình tại LaLiga mùa này lên 6.

Raphinha: "Về nhà thấy con trai chạy ra đón, mọi tiêu cực bên ngoài không còn là vấn đề nữa"

Raphinha bước vào cuộc trò chuyện với GQ  vào thời điểm thăng hoa nhất trong sự nghiệp của Raphinha  đến đúng lúc Barcelona bước vào một giai đoạn đẹp hiếm thấy trong lịch sử gần đây, đồng thời tuyển Brazil cũng đang mơ về chức vô địch World Cup thứ 6 vào mùa hè năm sau. Khi đã chứng minh được mình làm được gì lúc đủ tự tin và vững vàng, tiền đạo người Brazil không còn tự đặt giới hạn cho bản thân.

Phil Foden và “vết xe đổ” Alexander-Arnold: Chơi hay ở CLB, nhưng lạc nhịp trên tuyển

Thời điểm World Cup 2026 diễn ra là tròn 9 năm kể từ ngày Phil Foden giành Quả bóng Vàng tại U17 World Cup, giải đấu mà tuyển Anh đăng quang. Giải đấu năm đó có thể xem là một cột mốc của bóng đá Anh, là dấu hiệu đầu tiên cho thấy Elite Player Performance Plan (EPPP) và England DNA, những dự án đầu tư nghiêm túc cho bóng đá trẻ đã bắt đầu mang lại trái ngọt.