Giải mã Ronaldo de Lima (phần 5): Vì tinh tú thành Madrid

Tác giả Hoài Thuận - Thứ Hai 10/11/2025 16:38(GMT+7)

Zalo

Chỉ một số ít cầu thủ sinh ra để trở thành những vì tinh tú - Galacticos. Ronaldo là một trong số đó. Trong suốt 5 năm huy hoàng, sân Santiago Bernabeu đã trở thành thánh địa của một thiên tài hiếm có.

 

 

 

 

 

Giải mã Ronaldo de Lima (phần 5) Vì tinh tú thành Madrid 1
 

Đó là một ngày tháng Tư dịu mát năm 2003, và Old Trafford rung chuyển bởi một tràng vỗ tay dồn dập nhưng không kém phần… miễn cưỡng. Lấp lánh dưới ánh đèn, bảng điện tử của trọng tài bàn bừng sáng hai màu xanh-đỏ. Tiếng nói của phát thanh viên Alan Keegan vang vọng trên sự huyên náo, báo hiệu sự rời sân của cầu thủ mang áo số 11 phía Real Madrid.

Nhìn thấy con số của mình được giơ cao, Ronaldo quay người, chào các CĐV rồi thong thả bước về phía đường biên. Đó là lần đầu tiên trong đêm anh không còn vội vã.  

Trong suốt 67 phút trước, Người ngoài hành tinh là cơn lốc hung hãn không ngừng nghỉ - xoay trở, lừa bóng và mê hoặc hàng phòng ngự tội nghiệp được Sir Alex giao nhiệm vụ. Đó là một nỗ lực vô ích, bởi không ai trong số họ thành công dù đã cố gắng thật nhiều.

Cú hattrick của anh thổi tắt đi ngọn nến le lói của tham vọng tiến sâu nơi CLB nước Anh. Và, trước sự ngạc nhiên của cả thế giới, màn trình diễn ấy được toàn bộ Manucians trên sân công nhận bằng tràng pháo tay lịch sử.

Đó là một cử chỉ chưa từng được dành cho bất kỳ cầu thủ đối phương nào khác, trước hay sau, bên trong Nhà hát của những giấc mơ - ngoại trừ người đồng danh Bồ Đào Nha sau này. Và đối với Ronaldo, đêm Manchester ấy chính là sự đền bù xứng đáng cho những năm tháng bị đày đọa suýt cướp đi sự nghiệp ngay trong thời đỉnh cao rực rỡ.

Thực tế, đây không phải Ronaldo mà Sir Bobby Robson từng cạn lời khen ngợi, cũng chẳng phải Ronaldo từng làm mê hoặc Camp Nou. Thậm chí, cũng không là Ronaldo từng thổi bay những hàng hậu vệ Serie A danh tiếng mà chẳng tốn chút sức lực nào.

Đó là Ronaldo vừa tìm thấy sự cứu rỗi, trong vòng tay Brazil thân yêu tại World Cup hồi mùa Hè; cũng như giờ đây, trong ánh mắt thán phục của những người từng nghi ngờ anh không thể trở lại sau hai ca phẫu thuật đầu gối tàn khốc. Ơn trời, anh đã đòi lại vị thế không thể chối cãi của mình.

r1
Nửa thập kỷ Ronaldo khoác áo Real Madrid là những tháng năm rực rỡ, đầy đủ thăng trầm

CHƯƠNG 1: CANH BẠC CỦA DẢI NGÂN HÀ

Năm 2002, thế giới lại chìm đắm trong cảm xúc phấn khích vì Ronaldo. Gần 4 năm vắng bóng trước đó chỉ làm tăng thêm độ cuồng nhiệt cho ngày trở lại.

Chiến dịch thành công vang dội ở Nhật Bản và Hàn Quốc đã đưa anh lên ngôi Vua phá lưới với 8 bàn thắng, bao gồm một cú đúp trong trận Chung kết với Xe tăng Đức. Ngay lập tức, ánh đèn truyền thông lại rọi thẳng vào anh trước mùa giải mới.

Màn trình diễn ở Selecao không chỉ là sự tái sinh cá nhân, mà còn tái nhen nhóm sự quan tâm của khắp châu Âu dành cho anh. Sau 3 năm cuối buồn tẻ ở Inter Milan, nơi anh chỉ ra sân vỏn vẹn 24 trận, cụm từ “Ronaldo hết thời” từng len lỏi khắp các cuộc thì thầm ở lục địa già, từ các quán bar đến phòng họp ban lãnh đạo. Nhưng anh đã đập tan tất cả.

Chủ tịch Inter, Massimo Moratti từng chiêu mộ Ronaldo bằng một giao kèo béo bở năm 1997. Ông phải gánh tổn thất tài chính kinh hoàng trong giai đoạn Ronaldo chấn thương, nên giờ đây muốn thu hồi phần lớn, nếu không muốn nói là nhiều hơn, mức vốn 19,5 triệu Bảng đầu tư ban đầu.

Việc gần như một tay giúp Brazil vô địch World Cup, đủ giúp Ronaldo tạo cơn sốt đỉnh điểm trên TTCN. Và rồi Real Madrid, đại gia luôn sẵn lòng chi những khoản đầu tư cắt cổ, đã chồng lên bàn 33 triệu bảng để đổi lại chàng tiền đạo - mà hẳn nhiều người quên mất - vẫn chỉ mới 25 tuổi.

Là mảnh ghép tiếp theo khớp vào bộ xếp hình Galacticos ngày càng đắt đỏ - theo chân những Zinedine Zidane và Luis Figo - Ronaldo đã được ra mắt trong sự náo nhiệt chưa từng thấy.

Dẫu đó là canh bạc lớn, xét về tiền sử phẫu thuật tái tạo ở cả hai đầu gối của anh, trên thế giới này, thật sự ít có cầu thủ sở hữu tài năng thiên phú dồi dào đến thế. Và chắc rồi, thời điểm ấy, cũng không ai có giá trị tiếp thị (marketing) vượt trội hơn Người ngoài hành tinh.

Song thật không may cho Los Blancos, họ phải đợi mãi đến tháng Mười mới chứng kiến Ronaldo rảo bước ở Bernabeu.

Mặc dù Real Madrid hầu như không hề chệch choạc khi vắng anh - duy trì mạch bất bại trong 3 trận đầu và ghi đến 7 bàn - nhưng trong mọi buổi họp báo trước và sau trận, HLV Vicente del Bosque đều bị dội một loạt câu hỏi về Ronaldo. “Ông giáo” luôn buộc phải trả lời, thay vì cố gắng trốn tránh phía sau bàn họp.

Để rồi khi Ronaldo rốt cục cũng đá trận ra mắt vào ngày 6/10, sự tung hô là chưa từng có.

Việc anh có thể làm lu mờ cả Zidane - người ghi bàn mở tỷ số tuyệt đẹp nhưng bị lãng quên giữa cơn cuồng loạn Ronaldo - cho thấy sức hút toàn cầu, lan tỏa khắp nơi mà anh mang lại.

Giải mã Ronaldo de Lima (phần 5) Vì tinh tú thành Madrid 2
Ronaldo

Tuy nhiên, Ronaldo lại không hề kiêu ngạo. Trái lại, anh vô cùng chừng mực khi nói về màn ra mắt không thể tránh khỏi sự mổ xẻ. Cụ thể Ronaldo lập cú đúp trước Alaves hôm đó. Nhưng khi được đám đông phóng viên “thèm khát” gặng hỏi, rằng thích bàn nào nhất trong số hai bàn ở trận đầu tiên, anh khẳng định không do dự: “Bàn của Zidane”.

Đó thậm chí là sự khiêm tốn quá mức, xét trên bối cảnh anh chỉ mất… 61 giây sau khi vào sân thay người, để nhận đường kiến tạo của Guti, dội một đòn sấm sét ngay trong lần đầu khoác màu áo trắng hoàng gia. Cũng cần nhớ, lần gần nhất thi đấu ở cấp CLB, Ronaldo chỉ có 78 phút mờ nhạt trong ngày Inter thua Lazio 2-4. Một sự đối lập hoàn toàn… Mà không, phải là một màn lột xác.

Có chút may mắn trong tình huống dẫn đến bàn thắng, nhưng chẳng nghi ngờ gì về độ uy tín của pha dứt điểm. Một đường tạt được rót vào vòng cấm, nơi hai hậu vệ của Alaves cùng nhảy lên tranh chấp. Sự hiểu lầm tất yếu giữa không trung của họ tạo điều kiện cho Ronaldo vồ lấy bóng, tung cú sút sấm sét. Bóng bật khỏi mặt cỏ và lướt qua thủ môn Richard Dutruel đang tuyệt vọng.

Rõ ràng, trong 27 phút thoáng qua ấy, Ronaldo của thuở xưa - người từng gieo rắc kinh hoàng cho các hậu vệ bằng tốc độ siêu phàm và sức mạnh thể chất áp đảo - vẫn đang phải vượt qua mê cung hồi phục để tìm lại trạng thái sắc bén nhất. Song dẫu có chút dè dặt, đôi chân có phần nặng nề khi tham gia vào những pha phản công chớp nhoáng, vẫn không thể nhầm lẫn được: đây chính là Ronaldo!

Khi anh nhận đường chuyền “vô vị kỷ” thường thấy từ Steve McManaman và tung cú sút sắc lẹm vào góc xa để có bàn thắng thứ hai trong trận, mọi nghi ngờ đều tan biến. World Cup 2002 - giải đấu vốn được coi là thước đo thất thường vì được tổ chức ngắn ngày - cũng không phải may mắn nhất thời, xét theo màn trình diễn này tại Bernabeu.

CHƯƠNG 2: THÁNG NĂM RỰC RỠ

Song sau đó, bất chấp một khởi đầu hứa hẹn, số bàn thắng của Ronaldo chững lại trong suốt phần còn lại của tháng Mười và Mười một, cứ như anh đang ru ngủ những người quan sát bằng cách khiến họ nghĩ rằng bằng cách nào đó, anh vẫn là người phàm. Anh chỉ ghi thêm một bàn duy nhất vào lưới Rayo Vallecano trước khi trở lại phong độ đỉnh cao vào dịp Giáng sinh.

Tốc độ xé gió trước đây đã giảm đi dưới gánh nặng chấn thương, nhưng tốc độ tư duy vẫn nhanh như chớp; trong khi sự tinh quái, sắc bén trước khung thành nhanh chóng tái xuất. Từ ngày 5 tháng Giêng cho đến trận cuối mùa vào ngày 22 tháng Sáu, Ronaldo ghi 24 bàn chỉ trong 32 trận.

Không hề ngạc nhiên, hiệu suất ghi bàn khủng ấy giúp Real tiến thẳng ngôi vương La Liga, lấy lại vị trí dẫn đầu từ tay Real Sociedad trước hai vòng cuối.

Giải mã Ronaldo de Lima (phần 5) Vì tinh tú thành Madrid 3
Những vì tinh tú đã có lúc gặt hái vinh quang.

Tuy nhiên ở đấu trường châu Âu, bất chấp màn trình diễn phi thường ở Tứ kết - giúp anh nhận tràng pháo tay kinh điển ở Old Trafford - Real Madrid đã gục ngã trước sức mạnh hủy diệt của Juventus, đội chiến thắng chung cuộc 4-3. 

Ronaldo kết thúc chiến dịch Champions League mùa ấy với 6 bàn thắng và 3 kiến tạo sau 11 lần ra sân.

Năm 2002 cũng chứng kiến Ronaldo giành danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất năm của FIFA lần thứ 3, và Quả bóng Vàng lần thứ hai, phần lớn nhờ vào màn trình diễn chói lọi tại World Cup. Nếu có chút nghi ngờ nào về sự thiên vị trong quyết định này, nó đã nhanh chóng bị dập tắt bởi mùa giải ra mắt siêu hạng của anh tại Tây Ban Nha.

Tuy nhiên, danh hiệu tối thượng của bóng đá cấp CLB vẫn lảng tránh Ronaldo. Mùa giải 2003-04 trở nên khó khăn với Los Blancos, bất chấp phong độ ghi bàn tiếp tục thăng hoa của anh.

Sự hợp tác ban đầu giữa Ronaldo và Raul phát triển thành sự hiểu ý chặt chẽ; trong khi sự bổ sung của David Beckham vào hàng tiền vệ vốn đã rực rỡ của Figo, Zidane và Guti càng tăng thêm nguồn cung dồi dào cho cặp tiền đạo. Tuy nhiên, trong khi Ronaldo tận hưởng một mùa giải tuyệt vời khác, tập trung và thứ hàng hóa vô giá là bàn thắng, sự thiếu cân bằng cơ bản lại làm tê liệt tham vọng danh hiệu của Real Madrid. Nguyên nhân phần lớn là việc HLV Carlos Queiroz nhồi nhét nửa tá tiền vệ tấn công vào một đội hình.

Chỉ có Ronaldo, người đang trên đà giành lại danh hiệu Pichichi, mới giữ cho Los Blancos trụ vững trên mọi mặt trận cho đến khi một chấn thương khác xuất hiện vào tháng Ba khiến cỗ máy trắng khổng lồ phải dừng lại. Real gục ngã với 7 thất bại trong 11 trận đấu cuối của giải mùa giải mà trong đó, Ronaldo chỉ xuất hiện trong một nửa số trận và ghi được một bàn duy nhất. Đó là niềm an ủi nhỏ nhoi, nhưng cũng đủ giúp anh lên ngôi Vua phá lưới La Liga lần thứ hai trong sự nghiệp.

Giải mã Ronaldo de Lima (phần 5) Vì tinh tú thành Madrid 4
Những lần lên ngôi Vua phá lưới là dấu ấn sâu đậm nhất của Ronaldo trong màu áo Real Madrid.

Một giai đoạn thăng hoa vào tháng 12/2003 chứng kiến anh ghi 5 bàn liên tiếp vào lưới các đối thủ Barcelona, Deportivo và đặc biệt là Atletico Madrid (chỉ sau 15 giây khai cuộc). Cuối năm đó, anh lại biến Real Betis, Villarreal, Valladolid và Malaga thành nạn nhân bằng một loạt pha lập công quan trọng.

Song đáng tiếc, dù Ronaldo kết thúc mùa 2004-05 với danh hiệu Vua phá lưới thứ ba liên tiếp và một lần nữa vượt mốc 20 bàn tại giải VĐQG, Real Madrid lại trải qua thêm một mùa giải trắng tay.

Anh vẫn duy trì phong độ đỉnh cao trong các trận El Clasico, đặc biệt là pha làm bàn và kiến tạo trong đại thắng 4-2 ngay tại Camp Nou. Đó là màn nối tiếp cho pha lập công ấn định cũng ở El Cláscio mùa trước đó, mang về thắng lợi đầu tiên của Real trên sân đối thủ truyền kiếp sau hai thập kỷ chờ đợi. Thực tế thì, suốt 5 năm khoác áo Real Madrid, bất cứ khi nào Ronaldo phá lưới Barcelona, Real Madrid chưa bao giờ nếm mùi thất bại.

CHƯƠNG 3: Á THẦN ĐÃ MỎI

Bước sang năm 2005, cỗ máy Galaticos đã bắt đầu xuất hiện những trục trặc. Lỗ rò lớn nhất cũng chính là đầu tàu tấn công Ronaldo, khi cơ thể bầm dập cuối cùng cũng bắt đầu phản bội anh kể từ sau màn hồi sinh thần kỳ năm 2002. Thời gian thi đấu ngày càng giảm, trong khi… cân nặng ngày càng tăng.

Điều này gây thất vọng cho chính anh lẫn người hâm mộ: Ronaldo ngày càng nặng nề, chậm chạm và không còn là trụ cột của những pha đột kích chớp nhoáng. Anh thậm chí trở nên ì ạch, thiếu linh hoạt và làm chậm nhịp phản công. Khả năng tìm kiếm khoảng trống trong vòng cấm cũng giảm sút, kéo theo lượng bàn thắng ngày càng teo tóp.

Để rồi khi Fabio Capello trở lại dẫn dắt Real Madrid lần thứ hai vào năm 2006, Ronaldo chỉ còn là cái bóng của chính mình. “Ronaldo giỏi hơn Cristiano Ronaldo nếu cậu ấy chăm sóc bản thân tốt như cách đàn em Bồ Đào Nha làm; nếu vậy, phong độ của cậu ấy thậm chí còn kinh ngạc hơn những gì đã tạc vào lịch sử”, chiến lược gia người Ý đánh giá trong một phát biểu sau này.

Đó rõ ràng là cốt lõi vấn đề mỗi khi bàn luận về Ronaldo. Sau tất cả những gì đã thể hiện, thứ đôi khi dường như siêu phàm, như thể anh là vật chứa trần thế được các vị thần ban phát ý muốn, vẫn còn đó những nghi vấn liệu anh đã thực sự khai thác hết tiềm năng của mình chưa. “Giá như anh chăm chỉ thêm chút nữa”, nhiều người tiếc rẻ.

Nhưng chính nuối tiếc ấy cho thấy Ronaldo từng tuyệt diệu đến mức nào. Dẫu cho những tháng ngày đỉnh cao phong độ phải kết thúc sớm hơn dự kiến, anh vẫn là lựa chọn đầy sức nặng trong các cuộc tranh luận về GOAT của bóng đá. Và trong thế giới bóng đá đầy biến đổi này, việc một cầu thủ tầm cỡ như anh được trao cơ hội hồi sinh khi mọi thứ tưởng đã chấm dứt, cũng đã là phước báu rồi.

Như Ronaldo chính khẳng định vào năm 2002: “Chiến thắng lớn nhất của tôi là có thể chơi bóng trở lại, được chạy và ghi bàn trở lại”. Việc anh đạt được điều đó và còn hơn thế nữa đã thách thức mọi giới hạn thực tế. Hãy nhìn vào hai vết sẹo đáng sợ chạy dọc đầu gối anh đi, chúng như thể những chứng tích chiến tranh thay vì bóng đá!

Thông thường, khi những cầu thủ phụ thuộc vào tốc độ kinh hoàng bắt đầu già đi, cơ thể chậm lại - dù tinh thần vẫn còn - họ cần thích nghi để tiếp tục thi đấu ở đẳng cấp cao nhất. Ở một vài khía cạnh, Ronaldo đã làm được điều này. Trong màu áo trắng, anh vẫn thích nhận bóng từ xa và lao thẳng vào hàng phòng ngự. Song những pha bóng ấy trở nên ít thường xuyên hơn, vì không thể ép cơ thể vào những pha bứt tốc cường độ cao nữa. Và để bù đắp, anh đã cố gắng phát triển những kỹ năng khác.

Hãy xem lại những điểm nổi bật của anh trong tuyệt tác thời hậu 2002 - cuộc đối đầu Manchester United, bạn sẽ thấy một trung phong rất thông minh trong khâu di chuyển. Anh trở thành bậc thầy trong câu ngạn ngữ xưa: “Hãy chạy khôn lanh thay vì chạy nhiều”.

Ronaldo biết khi nào nên xoay người, lừa bóng vượt qua người kèm cặp; cũng như khi nào cần giữ chân đối phương, rồi nhẹ nhàng chuyền cho đồng đội.

Giải mã Ronaldo de Lima (phần 5) Vì tinh tú thành Madrid 5
Tràng pháo tay lịch sử của các Manucians dành cho Ronaldo.

Việc Ronaldo chưa bao giờ giành được danh hiệu Champions League vẫn là một trong những bi kịch lớn nhất của bóng đá; và tại Real Madrid, anh đã tiến gần chiếc cúp này nhất trong sự nghiệp. Đó là mùa 2002-03, dù ghi bàn ở trận Bán kết lượt đi với Juventus, anh lại dính chấn thương tàn nhẫn nên chỉ có thể đóng góp ít ỏi ở lượt về. Khi đó, gã khổng lồ nước Ý đã quét sạch đội hình Los Blancos đang bị bão chấn thương làm cho què quặt.

Song xét tổng thể, phong độ của Ronaldo mỗi khi tiến ra Champions League chỉ ở mức trung bình. Trong 4 mùa giải cuối với Real Madrid, anh chỉ có thể ghi được 7 bàn sau 23 lần ra sân.

CHƯƠNG 4: VÂN TAY TRÊN THỎI BẠC

Vào thời điểm Ronaldo rời đi vào tháng 1/2007, mối quan hệ giữa anh và HLV Capello đã xấu đi đến mức anh nói lời cám ơn tất cả mọi người ngoại trừ chiến lược gia người Ý. Và dù chỉ mới 30 tuổi, thực tế đã phơi bày với ngay cả các CĐV cuồng nhiệt nhất: Những năm tháng chấn thương đã có thể ca khúc khải hoàn - chúng rốt cục đã hủy hoại được cầu thủ từng là hàng đầu thế giới.

Sẽ không công bằng khi gọi sự nghiệp của Ronaldo tại Real Madrid là một “bình minh giả tạo”, vì nó mang lại cho anh thêm một loạt huy chương, cả cá nhân lẫn tập thể. Song, vẫn có cảm giác trong màu áo trắng ấy, dù đã có lúc tỏa sáng trở lại, cái tên Ronaldo bị bao phủ bởi thứ ánh sáng nhợt nhạt của nỗi buồn. Một sự chấp nhận mà hầu hết những người theo dõi đều nghĩ là khó tránh khỏi.

Chứng kiến Ronaldo thi đấu trở lại đã là một trải nghiệm đầy nghịch lý. Ở thời điểm cao, anh là cỗ máy không thể ngăn cản theo đúng nghĩa đen. Một người mang đến sự tuyệt vời và niềm vui đến mức ngay cả những nhà văn tài hoa nhất cũng khó miêu tả. Thế nhưng, ở sự trở lại ấy, anh cũng không còn hoàn hảo như xưa. Như một vết vân tay dính trên chiếc thìa bạc được đánh bóng, vẻ hoàn mỹ của Ronaldo đã bị vấy bẩn. Ít nhất thì, sự suy giảm ấy cũng diễn ra từ từ. Anh vẫn kịp mang đến cho thế giới thêm nhiều ký ức trước khi sự so sánh giữa Ronaldo ngày xưa và chính anh của hiện tại, trở nên quá đau đớn để phớt lờ.

Hậu quả là, dường như có một sự thần bí bao quanh ký ức về Ronaldo tại Real Madrid. Một sự tôn thờ trong sáng và tốt đẹp, nhưng đôi khi lại đi quá sự thật. Đó là sự thật đau lòng cần đối diện. Bởi trong thế giới thể thao - nơi thường ban tặng cho người hâm mộ một sự giải thoát khỏi những khó khăn và nhàm chán trong cuộc sống - những người hùng được kỳ vọng là bất bại. Thậm chí, bất tử.

Người ta luôn nhung nhớ hình ảnh Ronaldo xuyên qua nửa tá hậu vệ trước khi lắc người đánh lừa thủ môn bằng động tác đảo chân thương hiệu - thay vì hình ảnh anh ngồi thẫn thờ trên băng dự bị, thừa cân và lỗi thời. Những tiếng reo hò phấn khích theo sau mỗi bước di chuyển cũng dần tan biến đến mức chỉ còn mỗi mình anh nghe thấy.

Giải mã Ronaldo de Lima (phần 5) Vì tinh tú thành Madrid 6
 

May mắn thay thời gian đã ưu ái anh, và điều đó hoàn toàn xứng đáng. Đối với nhiều người, thế giới này ngày càng tiến bộ, nhưng nó cũng là một thế giới bị ám ảnh bởi hoài niệm. Thông qua các phương tiện truyền thông, hình ảnh, âm thanh và báo chí, huyền thoại về Ronaldo vẫn sống mãi và anh sẽ được giới thiệu với những đứa trẻ thậm chí còn chưa ra đời. Thực tế, nhiều fan của Ronaldo hiện tại còn chưa sinh ra khi anh ghi bàn thắng đầu tiên cho Real Madrid.

Vì lẽ đó, tiếng thút thít lặng lẽ trong cuộc chia tay Real Madrid, dù thật buồn, nhưng không lấn át được sự thương mến từ các CĐV…

Hơi thở phả ra thành đám mây mờ ảo, Ronaldo đang chờ hiệu lệnh của trọng tài. Từ những khán đài vắng lặng của SVĐ Olympic (Ukraine), nơi lác đác vài CĐV dũng cảm chống chọi với cái lạnh tê cóng, vang lên một điệu còi hỗn tạp. Nhưng ngôi sao Brazil vẫn kiên định, tập trung, mặc kệ mọi sao nhãng. Bên đường biên, HLV Capello dõi theo bằng cặp kính lấp lánh dưới ánh đèn.

Đó là phút thứ 87 trận vòng bảng Champions League năm 2007, Real đang bị Dynamo Kyiv dẫn 1-2. Một quả phạt đền là tất cả những gì ngăn cách họ với việc kéo về 1 điểm từ đất khách.

Bình tĩnh tiến lên sau quãng chờ đợi dường như bất tận, Ronaldo nhẹ nhàng dứt điểm, đưa bóng đi thư thái về góc xa. Bất chấp mối quan hệ căng thẳng với ban huấn luyện, giữa những lời buộc tội về tính kỷ luật và độ chuyên cần, các đồng đội vẫn ùa đến ôm lấy anh trong niềm hân hoan.

Đó là bàn thứ hai của Ronaldo trong đêm, và là bàn thứ 104 cho Real Madrid. Rất ít người, bao gồm cả bản thân anh, nhận ra vào thời điểm ấy rằng: Nó cũng là bàn thắng cuối cùng của vì tinh tú rực rỡ nhất cho Dải ngân hà.

Giải mã Ronaldo de Lima (phần 5) Vì tinh tú thành Madrid 7
Dù thành công hay thất bại, Ronaldo vẫn để lại ký ức khó phai ở sân Bernabeu.

(Theo The Football Times)

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Đằng sau chuyến thăm Camp Nou của Leo Messi

Leo Messi không chỉ ghé qua để xem tiến độ cải tạo sân nhà mang tính biểu tượng của Barca, vốn đang chậm gần một năm so với kế hoạch. Anh còn đang trên đường hội quân cùng tuyển Argentina, đội sẽ tập luyện tại Alicante trong tuần này trước khi đá giao hữu với Angola vào thứ Sáu.

Pep Guardiola và trận đấu thứ 1000: Những chuyện chưa được kể

Pep Guardiola từng sở hữu một chiếc Bentley vào cái thời mà Man City mới chỉ có vỏn vẹn 4 chức vô địch Premier League, thời mà việc tìm đường qua ba cánh cổng để vào trung tâm huấn luyện rộng lớn được bao quanh bởi những tấm lưới xanh còn là chuyện lạ lẫm.

X
top-arrow