“Đó là ký ức vĩ đại nhất trong sự nghiệp của tôi, vượt trên cả năm 1994. Đó là thời khắc của Brazil, làm rạng danh dân tộc. Chúng tôi đã trở thành bất tử ở châu Á; tập thể này thật đặc biệt, mọi vị trí đều tràn đầy năng lượng”.
Ronaldo, người đã chơi trận chung kết thế giới 1998 trong tình trạng bàng hoàng và rồi bỏ lỡ vòng loại 2002 vì bị đứt dây chằng đầu gối, đã dệt nên câu chuyện tái sinh đẹp như mơ. Anh ghi những bàn quyết định mang về chức vô địch giải đấu tại Nhật Bản.
Câu chuyện này không chỉ là chiến thắng trên sân cỏ. Đó là màn trỗi dậy của người chiến binh đã vượt qua bóng tối thất bại và nỗi đau thể xác để giành lại vinh quang.
Năm ấy, anh trở lại không chỉ bằng đôi chân thần tốc, mà còn với trái tim của vị vua.
| Bề ngoài là màn trình diễn vượt trội, nhưng bản chất, Ronaldo đã biến điều không thể thành có thể ở World Cup 2002. |
CHƯƠNG 1: KHI THẦN LINH BUỘC PHẢI LÀM NGƯỜI PHÀM
Chấn thương - lời nguyền tàn độc nhất trong giới thể thao, thứ gieo rắc tai họa lên những vị thần và buộc họ trở thành phàm nhân một làn nữa - từng liên tục gọi tên Ronaldo de Lima. Nó cướp đi tài năng không thể tin nổi của anh, khiến cả thế giới mỏi mòn chờ đợi.
Vô tình kề dao vào cổ họng sự nghiệp, những sợi gân mỏng manh, dễ đứt trong cả hai đầu gối Ronaldo trở thành đối thủ mạnh nhất mà không hậu vệ nào sánh nổi. Như mọi thứ anh từng làm, chấn thương của anh cũng thật… phi thường. “Cậu ấy bị đứt hoàn toàn gân bánh chè. Nó thực sự đã ‘nổ tung” và trồi lên giữa đùi”, chuyên gia vật lý trị liệu Nilton Petrone của ĐT Brazil kể với FourFourTwo. Ông chứng kiến cận cảnh nhất, chấn thương kinh hoàng suýt nữa khép lại sự nghiệp của bệnh nhân cũ.
Với nhiều người, một vết thương chí mạng như thế chính là dấu chấm hết. Nhưng với Ronaldo thì không.
“Người ngoài hành tinh” quả không còn bùng nổ như trước, chỉ ra sân 8 lần trong màu áo Inter Milan mùa 1999-2000, bỏ lỡ toàn bộ mùa tiếp theo, và chỉ chơi thêm 16 trận trong mùa tiếp nữa.
Sự nghiệp quốc tế của anh quả cũng gián đoạn. Hai năm 2000 và 2001 bị gạch tên khỏi ĐTQG, những sự vắng mặt luôn mang đến nỗi đau âm ỉ. Nhưng ngay cả khi tưởng chừng mọi thứ đã khép lại, World Cup 2002 - một giải đấu sắp đến với tiềm năng vô hạn - chưa bao giờ rời khỏi tâm trí của “Người ngoài hành tinh”.
“Mỗi ngày trong tuần, những tháng trước giải đấu và thậm chí từng phút trong suốt World Cup, tôi đều nghĩ đến việc nâng cao chiếc cúp vàng”, Ronaldo khẳng định trong một cuộc trò chuyện với FIFA. “Tôi thường hình dung chiếc cúp trước mắt và tưởng tượng cảm giác tuyệt vời khi được nâng nó lên cao. Tôi đã khao khát trở thành nhà vô địch thế giới đến nhường nào…”.
| Ronaldo quyết tâm góp mặt ở World Cup 2002, điều từng là giấc mơ xa xỉ trên giường bệnh. |
Ronaldo, tất nhiên, từng là nhà vô địch thế giới - là thành viên của tuyển Brazil từng chinh phục tất cả tại USA 94. Nhưng trong mắt nhiều người và cả chính anh, đó là danh hiệu hiếm hoi mà Ronaldo hầu như không quan tâm. Anh có thể nhớ lại cảm giác “vỡ òa” khi Selecao lần thứ tư lên ngôi, với chàng Galactico đứng giữa các đàn anh đáng kính, nhưng đó là một thế giới khác và anh là một cầu thủ rất khác.
Ở khởi đầu ấy, Ronaldo thậm chí còn không phải là Ronaldo. Anh được gọi là… Ronaldinho (Ronaldo nhỏ), do trùng tên với người đàn anh to con Ronaldo Rodrigues de Jesus (người sau này có biệt danh là Ronaldão).
Song nhìn lại, bài toán phân biệt hai Ronaldo chỉ gây phiền toái nếu họ cùng ra sân với những chiếc áo giống nhau. Điều đó không xảy ra, vì Ronaldo năm 17 tuổi đã theo dõi toàn bộ World Cup 1994 với sự bứt rứt từ băng dự bị. Chính điều này giải thích cho khát vọng tột cùng muốn tạo dựng vận mệnh vinh quang của riêng mình, trên đất châu Á 8 năm sau đó.
CHƯƠNG 2: PHỦ NHẬN BẢN ÁN CUỐI CÙNG
Tuy vậy, việc anh hướng đến chiếc cúp vàng 2002 trong bối cảnh vừa bị chấn thương hành hạ từng bị coi là sự kiêu ngạo. Một số bảo là lạc quan đến ngây thơ. Số khác thậm chí gán cho sự ngu ngốc. Và suy cho cùng, điều đó dường như là không thể.
Họ đã tận mắt chứng kiến anh gục ngã. Họ đã nhìn thấy phim X-quang, đã nghe các bác sĩ nói bằng giọng điệu đầy điềm gở, những tiếng thầm thì và trấn an suông. Làm sao mà anh có thể cơ chứ?!
Khi đồng hồ dần đếm ngược đến ngày khai mạc tại Nhật Bản và Hàn Quốc, Ronaldo vẫn bị xem như “kẻ xa lạ” ở đấu trường quốc tế đương đại. Anh chỉ vừa trở lại chơi 3 trận cho Brazil sau nhiều năm vắng bóng: giao hữu chuẩn bị với Nam Tư vào cuối tháng Ba, Bồ Đào Nha vào giữa tháng Tư và sau cùng là Malaysia vào tuần cuối tháng Năm. Trước đó, lần cuối anh cống hiến những màn trình diễn xuất sắc cho đồng bào của mình là vào ngày 9/10/1999, trong trận giao hữu hòa Hà Lan 2-2. Ở khoảng trống ấy, anh bỏ lỡ đến 37 trận.
| Lưng áo số 9 tung hoành trở lại ở một giải đấu lớn. |
Nhưng nói gì thì nói, khi Brazil khởi đầu chiến dịch với cuộc đụng độ Thổ Nhĩ Kỳ, Ronaldo vẫn có mặt với số 9 kiêu hãnh trên lưng. Anh đã cho phép mình mơ ước, chắc chắn là như vậy. Nhưng con đường trở lại ĐTQG và vị trí hàng đầu bóng đá thế giới không hề tình cờ hay thiếu kế hoạch.
Việc Ronaldo trở lại đúng lúc và khỏe mạnh giúp Brazil khởi đi suôn sẻ, chỉ đơn giản là một trong nhiều bước đi - của một kế hoạch vĩ đại được thai nghén trong suốt 2 năm.
“Đó là một thử thách vô cùng khó khăn và kéo dài đối với tôi”, Ronaldo tiết lộ với FIFA, khi nói về hành trình gian nan lấy lại thể lực sung mãn, trở lại thi đấu cho CLB và ĐTQG. Thử thách về cả thể chất lẫn tinh thần. “Gia đình, các chuyên gia trị liệu và bác sĩ đều khuyến khích tôi kiên trì. Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ chấn thương là dấu chấm hết cho sự nghiệp. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về khả năng trở lại, và lúc nào cũng tin rằng mọi nỗ lực, mọi nỗi đau đều đáng giá. Tôi có một ý chí rất mạnh mẽ và niềm đam mê bóng đá không thể nguôi ngoai. Tôi có thể chịu đựng bất cứ điều gì miễn là có thể chơi bóng trở lại”.
Và thế là, khi những tia nắng vàng cuối cùng của buổi chiều len lỏi trên chiếc áo vàng huyền thoại, và khi ánh nhìn ngột ngạt của hơn 3 vạn cặp mắt hoài nghi đều hướng về dáng hình duy nhất, không thể nhầm lẫn của anh, Ronaldo - bằng cách nào đó, Ronaldo bằng xương bằng thịt, bất chấp tất cả - đã đặt viên gạch đầu tiên cho câu chuyện World Cup đầy cảm hứng. Câu chuyện bắt đầu theo phong cách quen thuộc với một bàn thắng - bàn đầu tiên trong rất nhiều bàn.
CHƯƠNG 3: NGOẠI HÌNH ĐIỂM HAI (HUYỀN HÀI), CHIẾN LƯỢC ĐIỂM MƯỜI!
Trên bất kỳ sân cỏ và trong bất kỳ trận đấu nào, việc nhận ra Ronaldo chưa bao giờ khó khăn. Cao tròn 6 feet (khoảng 1m83) với thân hình vạm vỡ, nhưng lại gần như là người nhanh nhất trên sân, anh là sự kết hợp phi thường giữa thể lực đáng kinh ngạc và độ dẻo dai. Dù là có bóng hay không, sự nhạy bén trong việc chớp lấy khoảnh khắc mất tập trung dù là nhỏ nhất của hậu vệ, cùng tốc độ bứt phá kinh hoàng đã buộc khán giả dõi theo anh. Một con sư tử đang rình mồi, trước khi lao ra đầy tốc độ, mạnh mẽ và tinh tế.
Lần này thậm chí có thêm một yếu tố gây chú ý. Khi Brazil mở màn chiến dịch trước Thổ Nhĩ Kỳ, một thứ khác gây sửng sốt và giúp khán giả dễ nhận ra Ronaldo hơn: mái tóc mới của anh.
Mái tóc mới không quá khác so với kiểu cạo trọc đơn giản mà thế giới đã quen thuộc - ngoại trừ một mảng tóc duy nhất, không thể nhầm lẫn, chạy ngang qua đầu, từ thái dương này sang thái dương kia, tạo thành đường chân tóc thấp, phi tự nhiên. Phần còn lại của đầu thì trọc lóc một cách khó hiểu.
Ronaldo như thể bị thợ tóc… phản bội, bị bỏ dở giữa chừng, hoặc đang đi tông đơ thì mất điện. Mái tóc mới như một thảm cỏ nhân tạo mới được đặt, chỉ có điều bị bỏ dở khi mới hoàn thành 30%, còn phần còn lại của mảnh đất thì trống trơn một cách thảm hại. Tất nhiên rồi, giới truyền thông đã không ngừng bàn tán, và cũng tất nhiên là sau khi họ ngừng trố mắt nhìn. Song hóa ra, đó chính xác là hiệu ứng mà Ronaldo mong muốn!
| Kiểu tóc khôi hài này hóa ra là “động tác giả” đỉnh nhất sự nghiệp Ronaldo |
Kiểu tóc táo bạo không hề là tai nạn, theo tiết lộ của chính tiền đạo tinh quái sau này. “Tôi bị chấn thương và mọi người cứ nói mãi về nó. Thế nên tôi quyết định cắt tóc và chỉ để lại một mẩu nhỏ”, anh mỉm cười nhớ lại trong một buổi họp báo ở Melbourne năm 2018. “Khi tôi đến buổi tập với mái tóc kỳ lạ, mọi người đều chú ý, bắt đầu nói về nó và quên đi chấn thương. Chiều ngược lại, tôi có thể bình tĩnh và thư giãn hơn, tập trung hơn vào việc luyện tập. Tất nhiên tôi không tự hào gì về kiểu tóc đó vì nó khá kỳ cục. Song đó lại là một cách hay để thay đổi chủ đề!”.
Và thế là, với thể lực tốt nhất có thể và chiến thuật “đánh lạc hướng” đầy tinh quái, tất cả những gì còn lại là dẫn dắt Brazil hướng đến vinh quang.
Mọi thứ không hẳn suôn sẻ, khi Hasan Sas đưa Thổ Nhĩ Kỳ dẫn trước ngay đầu hiệp hai trận khai màn. Nhưng Ronaldo sẽ không để vuột màn trở lại hoàn hảo.
Trận đấu bước sang phút 50 khi Rivaldo nhận bóng ở cánh trái. Nhận thấy Ronaldo đang tăng tốc lao về chấm phạt đền, anh thực hiện đường tạt nhanh về phía đồng đội. Chiếm được khoảng trống giữa hai hậu vệ Umit Ozat và Bulent Korkmaz, Ronaldo dũng mãnh tiến lên, dốc bóng qua luôn thủ thành Rustu Recber đang sững sờ. Mặc dù… mái tóc đã khác đi nhiều, bản năng săn mồi vẫn sắc bén.
Mô tả cú sút mở màn cho chuỗi bàn thắng tại Nhật và Hàn, Ronaldo nói gọn: “Tình huống khá lộn xộn nhưng tôi đã thành công”. Sau đó, khi trận đấu chỉ còn vài phút, Luizao bị Alpay Ozalan phạm lỗi trong vòng cấm. Trong tài rút thẻ đỏ cho cầu thủ Thổ Nhĩ Kỳ và Rivaldo không bỏ lỡ cơ hội mang về chiến thắng đầu tiên cho Brazil và Ronaldo sau bao ngày mong mỏi.
Năm ngày sau, đến lượt Trung Quốc khoác áo đỏ đối đầu Brazil và bị tiễn về với khuôn mặt đỏ bừng tương tự. Thua 0-4, đại diện châu Á không hề có cơ hội nào trước gã khổng lồ Nam Mỹ. Roberto Carlos, Rivaldo, Ronaldinho thay nhau làm khổ đối phương; và cuối cùng Ronaldo kết liễu bằng một cú đệm bóng đơn giản. Với thêm 3 điểm nhẹ nhàng giắt túi, Brazil hướng đến cuộc chốt hạ vòng bảng trước Costa Rica.
CHƯƠNG 4: MỞ LỐI ĐẾN TRẬN CHIẾN CUỐI CÙNG
Ronaldo và các đồng đội đã không hề nể nang mong muốn giữ sạch lưới của các đồng nghiệp Trung Mỹ, khi dội vào lưới đối thủ đến 5 bàn. Hai bàn khai màn thuộc về Ronaldo, một cặp dứt điểm của kẻ săn mồi.
Brazil trông không đẹp mắt cho lắm - theo đúng nghĩa đen về trang phục - khi chiếc quần xanh bị kit clash và buộc phải mặc quần trắng dự phòng. Kết hợp cùng áo vàng và tất xanh quen thuộc, tổng thể bộ trang phục trông hỗn loạn chưa từng thấy.
Tuy nhiên khi nói về màn trình diễn, họ lại vô cùng tuyệt vời. Luiz Felipe Scolari hẳn không vui khi thấy hàng phòng ngự đội nhà hai lần thủng lưới trước đội tí hon đến từ Trung Mỹ, nhưng như đã nói, Brazil bắt đầu thể hiện sự khát khao và đạt phong độ cao vào thời điểm hoàn hảo. Cuộc “truy cầu chuộc tội” của Ronaldo vẫn tiếp diễn, với tốc độ ngày càng mãnh liệt hơn.
“Kleberson, chuyền vào cho Ronaldoooo – VÀ VÀOOOOO RỒI!!!!!!!!”, giọng gầm không thể nhầm lẫn của Clive Tyldesley, bình luận trực tiếp cho ITV, vang lên như thế khi chân sút có phong độ cao nhất của Selecao ấn định chiến thắng ở phút 87. “Game, set and match: Brazil!” (Điểm, ván và chiến thắng chung cuộc cho Brazil! - Tyldesley mô phỏng hiệu lệnh bất hủ từ môn tennis).
| Kiểu ăn mừng thương hiệu này cũng nổi danh từ giải đấu năm ấy. |
Bỉ là một nạn nhân nữa bị khuất phục bởi màn trình diễn của Rivaldo và Ronaldo, với tỷ số chung cuộc 2-0 ở vòng 1/8. Đoàn quân của Scolari chưa phải đối mặt với một “người khổng lồ” nào ở giải năm nay, nhưng họ vẫn đang tập trung vượt qua các đối thủ mà số phận sắp đặt trước mắt. Hơn thế nữa, tương tự số bàn của Ronaldo, vị thế ứng viên của Brazil cũng tăng lên sau mỗi chặng chinh phục. Để rồi, Tam Sư Anh chính là đội tiếp theo cố gắng ngáng đường tiến đến kỷ lục 5 lần vô địch của binh đoàn vàng-xanh.
Mặc dù vinh dự tổ chức một trong bốn trận Tứ kết thế giới, SVĐ Shizuoka không đủ may mắn chứng kiến một bàn thắng nào của Ronaldo. Tuyển Anh là đối thủ duy nhất trong cả giải mà “Người ngoài hành tinh” không thể làm rung lưới.
Song đáng buồn thay cho đoàn quân của Sven-Goran Eriksson, dù ngăn Ronaldo ghi bàn, họ lại thất bại khi đối đầu hai người lính ngự lâm khác. Những người bị bỏ ngỏ một cách chí mạng là hai cái tên còn lại trong nhóm “Three Rs”, Rivaldo và Ronaldinho. Họ đã lãnh trọng trách mang về bàn thắng.
Vượt qua Anh với hai bàn cách biệt, với dấu ấn lớn nhất là siêu phẩm sút phạt của Ronaldinho, âm thanh ngoạn mục của tiếng trống samba, chứ không phải điệp khúc say sưa về việc “bóng đá trở về nhà”, đã gõ lên nhịp điệu tươi vui trên suốt con đường đến trận Bán kết ở Saitama. Nơi đó, chắn giữa Brazil và trận Chung kết và ngày thứ Bảy, là một kẻ ngán đường quen thuộc.
Lại một lần nữa, nhờ chiếc giày phải của Ronaldo, bóng đã tìm được đường vượt qua Rustu Recber và đi vào lưới Thổ Nhĩ Kỳ. Thật trùng hợp, có chưa đầy một phút chênh lệch giữa hai bàn thắng mà Ronaldo đánh sập sự kháng cự của người Thổ ở giải đấu này - lần đầu trong trận mở màn, và lần này là ở bán kết.
| Ronaldo hai lần hạ Thổ Nhĩ Kỳ ở World Cup 2002. |
Lần đầu, bàn thắng của Ronaldo có nhiệm vụ gỡ hòa cho những người đồng hương đang bị dẫn trước, tạo nền tảng để Rivaldo ấn định lợi thế không thể san lấp. Song lần này, chỉ một bàn của anh là đủ.
Nhận bóng từ Gilberto Silva, người hiếm hoi dâng cao bên cánh trái, Ronaldo vui vẻ tiếp tục công việc mà người đồng đội thiên về phòng ngự đã bỏ dở để lao về phía trước. Anh rê qua Bulent Korkmaz như thể cầu thủ số 3 của Thổ Nhĩ Kỳ là chướng ngại vô hình, chỉ hơi có chút bực bội vì phải thay đổi đường đi để lách qua; rồi bức tốc một lần nữa. Trái bóng dính chặt vào chân phải Ronaldo.
Bốn cú chạm bóng nhanh nhẹn đưa anh vào khu cấm địa, nơi cú chạm bóng thứ năm là để phóng nó về phía khung thành, sớm hơn nhiều người dự đoán. Bất ngờ trước cú sút đột ngột, niềm hi vọng cuối cùng của Thổ vẫn ngoan cường đổ người, nhưng, với những đầu ngón tay, chỉ có thể đẩy bóng thêm một chút. Quả adidas Fevernova xoáy tròn khẽ hôn cột dọc như một nghi thức chào hỏi của người Pháp, trước khi vào lưới.
Từ vị trí trên đài bình luận, Tyldesley gọi đó là “khoảnh khắc vàng cho ứng cử viên Chiếc giày vàng”. Ranh giới giữa giấc mơ của Ronaldo và hiện thực hiếm khi nào gần đến thế.
CHƯƠNG 5: PHẢN KHÁNG LỜI NGUYỀN
Vào đêm trước trận Chung kết Thế giới 2002, Ronaldo thậm chí không thể làm theo những thói quen thông thường, đặc biệt là việc ngủ sau bữa trưa. Bốn năm về trước, chính việc giật mình sau giấc ngủ trưa đã khiến anh bị co giật, thứ nguyền rủa quá trình chuẩn bị cho trận quyết đấu với chủ nhà Pháp.
Chính vì thế, khi một trận chung kết World Cup khác đang chờ đợi sự hiện diện độc nhất vô nhị của mình, Ronaldo rất lo sẽ lại rước họa vào thân. “Tôi sợ ngủ sau bữa trưa nên đã tránh né nó. Tôi không hề nghỉ ngơi, đã đi tìm đồng đội để nói chuyện nhưng ai cũng có thói quen ngủ sau bữa trưa. Tôi chỉ tìm thấy Dida còn thức nên chúng tôi đã trò chuyện một lúc. Anh ấy rất tốt với tôi, đã làm tôi phân tâm trước cơn lo lắng”.
| Ronaldo đã rất cẩn thận để tai họa 4 năm trước không lặp lại. |
Trận chung kết diễn ra, và như bao trận chung kết khác, là một cuộc đối đầu căng thẳng. Song, trong khi nhiều trận chung kết bị xiềng xích bởi nỗi sợ thất bại hơn khát khao chiến thắng, trận đấu này chắc chắn không thiếu ý đồ tấn công.
Cả hai đội đều tạo ra cơ hội, cán cân hết nghiêng về bên này rồi lại sang bên kia suốt 94 phút. Đức tung ra nhiều cú sút hơn Brazil, nhưng ít lần thực sự thử thách thủ môn hơn. Đoàn quân của cựu tiền đạo huyền thoại Rudi Voller nắm phần lớn thời lượng kiểm soát bóng, nhưng lại phải phạm lỗi nhiều hơn. Đến cuối cùng, thống kê quan trọng nhất lại nghiêng về phía Brazil: hẳn hai lần, nghiêng về phía chàng trai quyết tâm nhất trong hết thảy về chuyện tự tay định đoạt số phận!
Thực tế trong tận 66 phút, cả hai khung thành bất khả xâm phạm. Cả hai thủ môn đều hay lẫn may, khi cả hai đội đều có lần dứt sút chạm khung gỗ; đều có các tiền đạo đang rủa xả những ranh giới mong manh đã khiến tên họ chưa thể sáng trên bảng tỷ số. Điều đó kéo dài cho đến khi Rivaldo ra chân từ rìa vòng cấm, dù người tạo nên biến số không phải là anh.
Trước đó, chính Ronaldo cướp bóng từ chân Dietmar Hamann ở phía sâu phần sân đối phương, chuyền nhẹ cho Rivaldo và nhìn đồng đội tung ra cú sút sệt về phía Oliver Kahn. Là một trong những người chơi hay và được yêu mến nhất giải, thủ thành người Đức gần như bất khả chiến bại khi chỉ để thủng lưới duy nhất 1 bàn sau 7 trận.
Nhưng, khi nỗ lực ôm gọn cú sút hiểm hóc của Rivaldo thất bại, anh nhìn bóng bật ra đúng vào… đường chạy của Ronaldo. Hi vọng vô địch thế giới của Kahn vụt qua trước mắt, bởi, dù có cố lao lên nhanh đến mấy, anh vẫn bất lực nhìn Ronaldo chạm trước và tung cú dứt điểm sấm sét mở tỷ số.
| Đồ họa bàn mở tỷ số trong trận Chung kết World Cup 2002. |
Mười hai phút sau, hi vọng gỡ hòa của Đức tan biến; giấc mơ về chiếc cúp thế giới thứ tư cũng tan tành: dẫn đầu một pha phản công bên cánh phải, Kleberson dốc bóng sâu vào lãnh thổ Đức trước khi chuyền đầy sắc bén vào trong cho Rivaldo. Người mang chiếc áo số 10 vĩ đại của Brazil đang lởn vởn với ý đồ quỷ quyệt ngay rìa vòng cấm của Kahn.
Rivaldo, với nhãn quan đáng kinh ngạc - nắm cả những thứ dường như nằm ngoài tầm nhìn ngoại vi - đã để bóng ung dung lăn qua giữa hai chân để tìm đến sự chào đón của Ronaldo.
Với việc Thomas Linke dâng lên quá sớm và hoàn toàn bị lừa bởi động tác giả của Rivaldo, cùng nỗ lực cản phá tuyệt vọng của Gerald Asamoah trước tốc độ của số 9, cả thế giới nín thở và không dám chớp mắt.
Lại là người đàn ông đó - với chiếc đầu gối từng tan vỡ, người từng được chẩn đoán không thể bước ra sân bóng được nữa, và ôm một giấc mơ bất khả khi - đã điệu nghệ lách qua cú bay người tuyệt vọng của Kahn để ghi bàn thắng thứ hai trong trận chung kết. Thế cục ấy, đơn giản là không còn “đường binh” cho Đức, và cũng không có niềm vui nào lớn hơn thế với tuyển Brazil.
| Đồ họa bàn ấn định tỷ số trong trận Chung kết World Cup 2002. |
“Tôi đã có thể chôn vùi tất cả chấn thương tâm lý mà mình nặng mang trong quá khứ”, Ronaldo tuyên bố. “Rời sân năm phút trước khi kết thúc trận đấu, tôi tiến về băng dự bị, ôm lấy Rodrigo Paiva (cán bộ truyền thông), người đã ở cạnh tôi xuyên suốt hành trình. Tôi khóc và bắt đầu nói với anh ấy: ‘Chúng ta làm được rồi! Muôn trùng khó khăn, nhưng chúng ta đã giành chiến thắng!’.”
Tại Yokohama hôm ấy, với tư cách khách mời của chính Ronaldo, Gerard Saillant - bác sĩ phẫu thuật người Pháp đã cứu chữa anh - chứng kiến anh đoạt cúp thế giới giữa biển người chật kín. “Điều này mang lại hi vọng cho tất cả những ai từng chấn thương, ngay cả những người không phải VĐV, để thấy rằng bằng cách chiến đấu, bạn có thể thành công. Ronaldo đã trở lại nơi anh ấy từng thuộc về, và tôi vô cùng xúc động....”.
Nghiêng mình thách thức số phận, vượt qua cuộc đối đầu sinh tử với chấn thương, Ronaldo vươn lên đỉnh cao tối thượng. Và khi đã ở đó, anh nhìn lại với nụ cười rạng rỡ, mãn nguyện khi biết rằng: mình đã ban tặng cho tất cả một trong những cuộc trở lại ngoạn mục nhất mà thế giới thể thao từng chứng kiến.
| Phần thưởng xứng đáng nhất cho người quả cảm và khát khao. |
(Dịch từ These Football Times)