3 năm sau khi khiến cả thế giới sửng sốt vì tuyên bố giải nghệ, huyền thoại của xứ Wales, Tottenham và Real Madrid cuối cùng cũng sẵn sàng nói hết về mọi thứ trong số mới nhất của tạp chí GQ. Về Madrid, về cảm giác làm một Galáctico và những chỉ trích đi kèm.
![]() |
GQ: Anh thấy thế nào về chuyện bây giờ nhiều chuyên gia được khuyến khích nói những điều có khả năng gây bão mạng, như vụ lời qua tiếng lại gần đây giữa Wayne Rooney và Virgil van Dijk?
- Người ta làm vậy để cố làm bản thân họ có tầm ảnh hưởng hơn trong sự nghiệp. Tôi không làm việc này vì lý do đó. Tôi không quan tâm mình có thành meme hay hiện tượng viral hay không, tôi chỉ muốn đến đó, vui một chút và truyền lại hiểu biết của mình cho những người không nhất thiết biết nhiều như vậy.
GQ: Việc anh từng bị đối xử như một cầu thủ, từng bị gọi là “gã lười nhác, sống tách biệt”, có ảnh hưởng đến cách anh làm công việc bình luận hiện tại không?
- Bị các chuyên gia nói không hay về mình thì chẳng dễ chịu gì, nên tôi sẽ không bao giờ là kiểu người như vậy. Bạn đâu biết các huấn luyện viên yêu cầu cầu thủ làm gì. Tôi từng có những trận mà chính tôi cũng thấy mình không chơi thật sự hay nhưng huấn luyện viên lại bảo đó chính xác là những gì ông ấy dặn tôi làm. Hôm nay không phải chuyện cầm bóng, mà là chuyện chặn những đường chuyền nào đó. Vậy nên với huấn luyện viên thì bạn đã có một trận đấu rất tốt, còn với báo chí và người hâm mộ thì lại không phải như vậy vì bạn không có kiến tạo hay bàn thắng. Hoặc có thể cầu thủ đó đang bị đau nhẹ hoặc có chuyện gì đó xảy ra ở nhà. Vì thế tôi luôn muốn nhìn họ như những con người, cho họ được hưởng sự cảm thông.
![]() |
GQ: Anh từng làm việc với nhiều huấn luyện viên lớn, như José Mourinho, Zinedine Zidane, Carlo Ancelotti và Harry Redknapp. Chắc chắn anh học được rất nhiều từ họ.
- Đúng vậy, Ancelotti rất tuyệt. Với tôi, thiên tài của ông ấy nằm ở khả năng quản trị con người, ông ấy luôn biết cách giữ cho bạn cảm thấy vui vẻ. Bạn học được rất nhiều từ các huấn luyện viên và từ chính ông ấy với tư cách một con người, chỉ từ sự điềm tĩnh của ông ấy trong những tình huống căng thẳng. Nơi mà bạn sẽ nổi nóng, ông ấy lại giữ cho tất cả bình tĩnh. Đó là lý do ông ấy là một huấn luyện viên giỏi đến thế.
GQ: Anh có tin rằng ông ấy có đủ khả năng để vô địch World Cup trong năm sau không?
- Họ không còn sở hữu đội hình như trước đây nhưng nếu có một người có thể khiến một đội bóng như Brazil đi cùng một hướng, thì đó chính là ông ấy.
GQ: Qatar 2022 là nơi mọi thứ khép lại với anh. Khi nhìn lại, anh có hối tiếc vì đã giải nghệ vào thời điểm đó không?
- Vẫn có những điều tôi ước là đã diễn ra theo cách khác, nhưng thế giới này đâu có hoàn hảo. Xứ Wales vô địch World Cup chắc sẽ là một giấc mơ. Tôi luôn thích nghĩ lại hồi mình còn nhỏ, rốt cuộc tôi thật sự muốn làm gì với tư cách một cầu thủ bóng đá. Nếu khi tôi 13 tuổi mà có ai đưa cho tôi sự nghiệp như tôi đã có, tôi sẽ không bao giờ tin nổi. Một cậu nhóc từ Cardiff, sinh ra trong một gia đình bình thường rồi đi làm được những điều tôi làm. Tôi đã đạt được quá nhiều thứ trong sự nghiệp nên việc được chơi ở một kỳ World Cup gần như là mục tiêu cuối cùng tôi muốn chinh phục. Mọi chuyện không diễn ra quá tuyệt vời với chúng tôi nhưng đó là lần đầu tiên sau 64 năm. Sau giải đấu đó, về mặt mục tiêu sự nghiệp, tôi không còn cảm giác là mình vẫn còn điều gì phải chinh phục nữa.
![]() |
GQ: Còn về cách mọi thứ trở nên tệ đi với anh ở Real Madrid thì sao?
- Rõ ràng là nhiều cầu thủ tới Madrid để trở thành một Galáctico, còn tôi tới đó để chơi bóng. Vì thế, những gì tôi làm được với tư cách một cầu thủ xứ Wales thi đấu ở nước ngoài thực sự là chuyện khó tin. Tôi luôn biết cách xuất hiện đúng ở những khoảnh khắc lớn. Còn những chuyện khác… Thật ra tôi trước đây không chơi golf nhiều đến thế đâu [Bale liên tục bị truyền thông Tây Ban Nha và Anh chỉ trích về thái độ cam kết với CLB]. Nhưng vì người ta tin những gì họ đọc, họ tạo ra một phiên bản Gareth Bale không phải con người thật của tôi. Có lẽ tôi cũng có lỗi vì đã không tự lên tiếng bảo vệ mình và ở một góc độ nào đó, tôi hơi ngây thơ, đó có lẽ là từ chính xác, khi tới Madrid mà không hiểu hết mức độ dữ dội của việc trở thành một Galáctico.
GQ: Nhìn lại, anh có muốn thay đổi điều gì không?
- Tôi nghĩ truyền thông Tây Ban Nha không biết tôi là người như thế nào. Có thể một phần là do tôi chưa bao giờ cho họ cơ hội để hiểu, nhưng đó là điều tôi muốn. Tôi luôn rất rạch ròi, bóng đá là một chuyện, cuộc sống của tôi là chuyện khác. Tôi sẽ không bao giờ thay đổi điều đó.
GQ: Một phần những lời chỉ trích nhắm vào anh đã trở nên rất độc hại. Khi đó anh có gạt được chúng sang một bên không?
- Phần lớn thời gian, tôi luôn giữ mình tránh xa khỏi những thứ đó. Tôi chưa từng tự tay điều khiển mạng xã hội của mình, vì bạn có thể có 100 bình luận, 99 cái là tích cực, nhưng bạn sẽ chỉ chăm chăm vào đúng một cái tiêu cực. Khi tôi 16 tuổi ở Southampton, tôi từng đọc một bài viết không hay. Nó chỉ là một bài tường thuật trận đấu nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ, nó ảnh hưởng tới màn trình diễn của tôi vì tôi mất đi chút tự tin. Từ trải nghiệm tệ đó, tôi học cách tránh xa mọi thứ nhiều nhất có thể, vì tôi biết nó có thể khiến bạn suy sụp cả về tinh thần lẫn thể chất.
![]() |
GQ: Anh có bao giờ chủ động liên lạc xin lời khuyên từ David Beckham, người cũng từng trải qua tất cả những điều đó không?
- Không, tôi chưa bao giờ thật sự nói chuyện với anh ấy. Tôi muốn có hành trình của riêng mình. Trên đường đi, bạn nhặt được vài điều, như khi tôi nghe Michael Owen nói anh ấy gặp khó khăn vì phải sống trong khách sạn mà không tìm chỗ ở lâu dài. Bạn nghe những chuyện như vậy và nghĩ, ừ, cũng hợp lý. Nhưng tôi chưa từng gọi cho ai để xin lời khuyên. Bạn cần tự mắc sai lầm của chính mình để trở nên tốt hơn.
GQ: Anh có nghĩ việc không cởi mở với truyền thông đã làm giảm cơ hội giành những danh hiệu cá nhân như Quả bóng vàng không?
- Ý tôi là chuyện đó còn nhiều thứ hơn là chỉ màn trình diễn trên sân. Nó đi cùng với hình ảnh nên truyền thông chắc chắn sẽ có những người mà họ ưu ái. Nó không chỉ xoay quanh bóng đá. Tôi ước là chỉ xoay quanh bóng đá thôi, nhưng không phải. Tôi nghĩ chẳng ai phủ nhận điều đó.
GQ: Thứ hạng cao nhất của anh ở cuộc bầu chọn Quả bóng vàng là thứ 6 vào năm 2016, sau khi anh đưa xứ Wales vào tới bán kết Euro và giúp Real Madrid đánh bại Atletico Madrid ở chung kết Champions League.
- Thật sao? Tôi không biết luôn. Trong đầu tôi thì có vài năm tôi nghĩ mình đứng cao hơn. Tôi biết mình chơi bóng ở đẳng cấp một trong những cầu thủ hay nhất thế giới, nhưng tôi không cần người khác xác nhận điều đó. Tôi biết mình đang làm gì. Các giải thưởng cá nhân chưa bao giờ là điều dành cho tôi. Tôi chưa từng lớn lên với suy nghĩ là mình muốn giành Quả bóng vàng. Chưa một giây nào.
GQ: Bây giờ anh còn giữ liên lạc với đồng đội cũ nào không?
- Hiện tại tôi không thật sự giữ liên lạc với nhiều người, chỉ một vài cậu ở tuyển xứ Wales, nhưng trước giờ tôi luôn hòa hợp với tất cả. Tôi chưa từng có vấn đề với ai. Tôi chưa từng có mâu thuẫn lớn nào. Thỉnh thoảng truyền thông có thể nói về tôi và Cristiano Ronaldo, nhưng giữa chúng tôi chưa bao giờ có vấn đề, chưa từng cãi nhau, chưa từng xô xát, chưa từng có chuyện gì cả.
![]() |
GQ: Anh có bao giờ ước mình đã ký với, ví dụ như Manchester United thay vì sang Tây Ban Nha không?
- Tôi được hỏi câu đó rất nhiều. Tôi hài lòng vì mình đã làm như vậy vì nếu tôi không sang đó, có lẽ tôi đã không thành công đến thế.
GQ: Có một thứ mà người ta chắc chắn tán dương anh, đó là kiểu tóc búi topknot.
- [cười] Kiểu topknot đó huyền thoại thật. Tôi được biết đến vì nó. Việc anh nhắc đến nó cũng đủ biến nó thành “thương hiệu” của tôi rồi. Vợ tôi luôn là người cắt tóc cho tôi và thật lòng là tôi chỉ muốn để tóc dài thử xem sao. Rồi cô ấy bắt đầu cạo hai bên và kiểu đó cứ thế gắn luôn với tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ quá nhiều về nó cả.
GQ: Chúng ta có thể nói về lá cờ “Wales. Golf. Madrid” không?
- Câu khẩu hiệu đó là thứ duy nhất tôi cảm thấy mình bị đối xử bất công. Thứ nhất, chẳng ai biết thực ra tôi chơi golf nhiều đến mức nào. Nếu giờ tôi hỏi anh nghĩ tôi chơi golf bao nhiêu, có lẽ anh sẽ đoán 3 hoặc 4 lần một tuần, kiểu kiểu vậy đúng không?
GQ: Đại khái vậy, đúng.
- Tôi chỉ chơi một lần mỗi 2 đến 3 tuần, mà cũng chỉ vào ngày nghỉ. Tôi chưa bao giờ chơi một vòng 8 tiếng liền, tôi luôn rất chuyên nghiệp trong chuyện đó. Nhưng người ta không biết, nên họ mới bịa ra khẩu hiệu như thế.
GQ: Anh có nhớ lại trận Wales gặp Hungary tháng 11 năm 2019, nơi xảy ra vụ việc với lá cờ đó và khiến truyền thông Tây Ban Nha nổi giận không?
![]() |
- Bọn tôi vừa giành vé dự Euro nên dĩ nhiên là đang ăn mừng, cả đội đều ở đó rồi có người giơ lá cờ với khẩu hiệu đó trước mặt tôi. Tôi phải làm gì đây. Tôi nghĩ mình không thể ném lá cờ của chính đất nước mình xuống đất, vì đó là điều tệ nhất tôi có thể làm. Thực tế là tôi chưa bao giờ chạm tay vào lá cờ, chuyện đó với tôi rất quan trọng, vì tôi nghĩ đây không phải là do tôi làm, tôi chỉ đang ăn mừng với bạn bè. Rồi mọi chuyện xảy ra như mọi người đã thấy.
GQ: Mọi thứ sau đó khá tệ.
- Tôi bị truyền thông Tây Ban Nha “xử đẹp” hoàn toàn. Tôi thấy mình hơi bị đối xử bất công vì tất cả bắt nguồn từ thông tin sai lệch. Rõ ràng là tôi không bao giờ đặt golf lên trên đội tuyển hay câu lạc bộ và về mặt hành động, tôi không làm sai bất cứ điều gì. Giờ nhìn lại, tôi chỉ biết nghĩ, chuyện đã rồi thì cứ để nó vậy. Tôi không thể làm gì khác. Hoặc là cười, hoặc là khóc. Thế nên tôi chọn cười.
GQ: Anh có bao giờ khóc vì chuyện đó không.
Không. Nếu có ai chống lại tôi, tôi sẽ ra sân, cười và tận hưởng. Đó là cách tôi đối diện với nó. Hoặc tôi nổi giận rồi chơi hay hoặc tôi tận hưởng, cười và chơi hay. Tôi không muốn cho ai thấy mình yếu đuối hay bị tổn thương.
GQ: Anh có ngạc nhiên vì mình vẫn chơi tốt được trong hoàn cảnh đó không.
- Tôi vẫn nhớ trận đấu mà tôi vào sân 30 phút cuối gặp Real Sociedad trên sân Bernabéu chỉ 4 ngày sau đó. Lúc tôi chuẩn bị vào sân là bị huýt sáo dữ dội nhưng tới cuối trận thì được vỗ tay. Tôi đã chơi rất hay. Trên đường lái xe về nhà, người đại diện gọi cho tôi và nói, cậu đúng là điên rồi. Không ai chịu nổi kiểu áp lực đó mà vẫn vào sân làm được những thứ như vậy, cậu đúng là kỳ lạ. Tôi chỉ nói, may là tôi đủ mạnh mẽ về mặt tinh thần. Nếu người khác rơi vào hoàn cảnh của tôi, tôi không chắc họ chịu nổi.
GQ: Anh nghĩ điều đó đến từ đâu.
- Cha tôi là người rất mạnh mẽ. Cách cha mẹ nuôi tôi là kiểu không chấp nhận chuyện vớ vẩn. Họ hi sinh rất nhiều khi tôi lớn lên, di chuyển liên tục, bỏ cả cuối tuần của mình. Đó là điều mà chỉ khi làm cha và đưa con trai đi đá bóng, tôi mới hiểu hết. Nhưng nếu tôi ra sân mà không cố gắng, cha tôi sẽ nói, con đá tệ cũng được, cha không quan tâm. Con đá hay cũng được, cha cũng không quan tâm. Nhưng nếu con không cố gắng, điều đó là không chấp nhận được. Giờ tôi cũng nói y như vậy với con trai mình, nó mới 7 tuổi nhưng cố gắng là điều duy nhất tôi đòi hỏi. Nó dạy cho con một bài học suốt đời rằng con không thể bỏ cuộc chỉ vì con không thích nữa hoặc mọi chuyện đang không suôn sẻ.
![]() |
GQ: Kể cả khi anh đang bị biến thành mục tiêu công kích.
- Tôi luôn nói rằng, nếu báo chí chỉ được phép viết về sự thật thì mọi thứ đã khác hẳn. Nhưng có người cứ viết theo ý họ và rốt cuộc luôn có độc giả, vậy thì tại sao độc giả lại không tin. Nên phải có trách nhiệm ở chỗ họ chỉ được viết ra sự thật.
- Bây giờ tôi sẽ đặt gia đình lên trước. Có lẽ golf thứ hai. Rồi tới sức khỏe.
Gareth Bale nói khi GQ hỏi nếu được tự chọn 3 từ để in lên lá cờ xứ Wales lúc này.
Chỉ cần ở bên Bale một thời gian ngắn, bạn sẽ nhanh chóng nhận ra sự hài hước và nhẹ nhõm của anh. Hội bạn thân nhất của anh bây giờ vẫn là nhóm bạn từng cùng anh bày đủ trò nghịch ngợm cách đây 20 năm. Anh cũng rất vững vàng trong cách nhìn về bản thân, theo kiểu khiêm tốn nhưng rất chắc chắn. Trong đầu anh, anh vẫn tin mình có thể trở thành người giỏi nhất ở bất kỳ việc gì. Trừ huấn luyện, anh bảo: “Hãy nhìn một người như Pep Guardiola, tình yêu bóng đá của tôi đơn giản là không mãnh liệt đến mức đó.”
Dù công việc bình luận rõ ràng giúp Bale đỡ nhớ bóng đá phần nào, những người thực hiện phỏng vấn vẫn tự hỏi cái khoảng trống cạnh tranh mà nghề cầu thủ chuyên nghiệp để lại rồi sẽ được lấp bằng gì.
“Mùa đông năm ngoái tôi bắt đầu tập chơi piano và nó khiến tôi phải khiêm tốn lại,” Bale kể. “Đó là thứ tôi muốn làm, vì tôi cảm giác mình sẽ chơi tốt dần nếu có thời gian. Trong đầu tôi, tôi không chấp nhận chuyện mình sẽ thất bại.”
GQ: Nếu xứ Wales giành vé dự World Cup năm sau, khi đó anh sẽ còn trẻ hơn cả những người như Ronaldo hay Lionel Messi, những người vẫn đang thi đấu. Anh đã nghĩ về cảm giác đó sẽ ra sao chưa?
- Nếu anh hỏi tôi câu đó cách đây 1 năm, có lẽ nó sẽ khiến bên trong tôi không dễ chịu chút nào. Nhưng giờ tôi đã bước qua giai đoạn đó, tôi thấy mình thanh thản. Hôm trước tôi có chơi một trận bóng và đúng là tôi hoàn toàn không thể tiếp tục đá đỉnh cao nữa, nên quyết định giải nghệ rõ ràng là đúng.
GQ: Điều lớn nhất anh nhận ra kể từ khi giải nghệ là gì?
- Khi còn thi đấu, tôi hay dậy, chở bọn trẻ đến trường rồi đi tập ngay. Tôi từng nghĩ như thế là mình làm nhiều lắm rồi. Mãi đến khi giải nghệ tôi mới nhận ra là mình phải dậy sớm hơn 1 tiếng, mặc đồ cho tụi nhỏ, đánh răng cho chúng, đổ ngũ cốc, rồi xử lý đủ thứ chuyện xảy ra trong nhà. Thế nên giờ tôi thực sự trân trọng những gì Emma đã làm suốt từng ấy năm và tôi nghĩ: à, giờ thì tôi hiểu rồi.
GQ: Nghe chắc cũng dễ chịu chứ nhỉ.
- Giờ tôi giải nghệ, tôi cảm giác mình kiểm soát được cuộc sống của mình. Mọi thứ diễn ra theo điều kiện của tôi nên nếu có việc gì với gia đình, chuyện đó sẽ đứng trước, công việc đứng sau. Tôi cảm giác mình đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc bọn trẻ lớn lên, những chuyện đơn giản như đi xem một buổi diễn Giáng sinh ở trường, nên giờ tôi chỉ muốn chắc chắn là mình ở đó cho chúng, hiện diện nhiều hơn.
GQ: Vậy bữa sáng của anh thường có gì?
- Tôi không phải kiểu đầu bếp cừ khôi gì. Nhưng mà món bánh mì nướng với đậu sốt của tôi thì rất được đấy.
![]() |
GQ: Bí quyết là gì?
- Cho một miếng bơ to vào trong đậu.
Emma Bale kể: Khi bọn tôi mới quen nhau, lúc đó còn rất trẻ, anh ấy 18 tuổi, bọn tôi có thể nói chuyện điện thoại với nhau hàng giờ liền. Tôi nhớ có lần anh ấy bảo sẽ đi làm đồ ăn tối. Tôi nói được, không sao. Anh ấy gọi lại sau khoảng 20 phút, tôi hỏi anh ăn gì. Anh bảo, cơm Uncle Ben’s với Nutella.
GQ: Gareth, anh giải thích sao về chuyện này?
- [cười] Hồi đó gần 20 năm trước, chưa có mạng xã hội như bây giờ để tôi xem các vận động viên chuyên nghiệp ăn uống thế nào, nên anh đâu có đủ thông tin kiểu như phải ăn cái này, phải làm cái kia. Thế rồi tôi sớm nhận ra trong các trận đấu mình chẳng có chút năng lượng nào và hiểu ra vấn đề là do mình ăn uống chẳng ra sao.
GQ: Bây giờ có nhiều thời gian hơn, anh thích làm gì nhất?
- Xem con trai tôi đá bóng là một trong những việc tôi thích nhất. Chỉ là nhìn nó chơi, rồi thấy nó quay đầu nhìn về phía mình, cảm giác đó gần như đưa tôi trở lại những ngày bố tôi đứng ngoài sân xem tôi đá. Chỉ cần được đứng đó xem là đã rất tuyệt rồi. Con gái tôi thì cưỡi ngựa. Nhìn chúng lớn lên và tận hưởng những điều chúng làm, cảm giác đó rất dễ chịu.
GQ: Vậy khi đứng ngoài đường biên, anh là kiểu ông bố bóng đá nóng nảy chứ?
Bạn luôn muốn hét lên, nhưng phần lớn thời gian tôi vẫn giữ khá im lặng. Nếu nó chạy lại gần tôi, tôi sẽ bảo: này, con thử làm thế này, thế này. Tôi muốn nó yêu môn thể thao này vì bản thân nó, vì được ở bên bạn bè. Còn nếu từ đó có điều gì xảy ra, thật tuyệt. Nếu không, chỉ cần chắc chắn là con đang vui là đủ.








Tottenham
Real Madrid
Wales
