Eric Cantona: Khi người trị vì nước Anh không phải Nữ hoàng Elizabeth

Tác giả Queen - Thứ Ba 16/08/2016 16:22(GMT+7)

bongda24h.vn“Cổ áo bẻ dựng, lưng thẳng, ngực ưỡn về phía trước. Eric lướt vào vũ đài như thể anh ta sở hữu nó!” – đấy là những lời nói của Roy Keane về một gã mang tên “Eric”! 
Eric Cantona Vị vua của Old Trafford
Bạn không nhầm đâu! Roy Keane đấy! Một tay anh chị như Keano nhưng vẫn phải tỏ lòng kính trọng trước một người. Vậy cái gã “Eric” đấy là ai? Nếu xem câu hỏi trên là một phương trình bậc cao, thì khi giải ra phương trình này có một nghiệm duy nhất.

***
 
Giá thử bạn nhận án tù 2 tuần, tham gia lao động công ích 120 tiếng và bị phạt £30,000 thì bạn sẽ nói gì và nghĩ gì trong buổi họp báo về bạn? 

“Tôi thành thật xin lỗi vì việc đã làm”?
“Tôi hối hận vì việc đã làm”? 

Bạn nói vậy vì bạn là kẻ tầm thường, bởi có một gã đã nói như thế này khi chịu tất cả những cái án chết gở đó: “Khi những con hải âu bay theo đoàn tàu đánh cá, đó là khi chúng nghĩ lũ cá mòi sẽ được thả trở lại biển!” 
 
Cú kungfu huyền thoại của King Eric trên sân Selhurst Park
Vậy đấy, cái gã Eric Cantona đó chỉ nói đúng 25 từ rồi bỏ đi, để lại toàn bộ những tay săn tin háu đói ngồi lại tự sướng trong phòng họp báo! Chỉ một câu nói nhưng được bàn đi bàn lại, từ giới chuyên gia, truyền thông đa phương tiện, đến cả những đồng nghiệp cùng nghề, ai nấy đều thi nhau giải nghĩa nó, nhưng chả mấy ai ngộ ra gã đó thậm chí còn không thèm quan tâm là mình đã nói những gì, chỉ biết rằng gã ấy vẫn nhảy múa tưng bừng mỗi cuối tuần trên khắp sân cỏ nước Anh.
 
Một cú kungfu trong đêm 25/1/1995 trên sân Selhurst Park, và gã vẫn là tay cao ngạo một tay che trời còn tay kia đảo đất, còn đối với gã thanh niên 20 tuổi Matthew Simmons thì đó là ngày khởi đầu một chuỗi những thảm họa ập lên cùng lúc trên đầu!

***

Người ta nói rằng, Alex Ferguson và Martin Edwards chỉ may mắn có được gã đó, vì nếu Dion Dublin không bị gãy chân thì Alex chẳng việc quái gì phải đề nghị hỏi mua gã sau khi từ chối lời dạm hỏi Denis Irwin từ phía Bill Fotherby. Nhưng kệ xác mấy kẻ lắm chuyện, gã đó biết rằng gã sinh ra không phải để bó mình trên ghế dự bị sân Elland Road, định mệnh của tay cao ngạo là để làm vương làm tướng chứ không phải làm con tốt thí của mấy tay HLV quèn hay chém gió linh tinh.
 
Hai con người làm nên một kỷ nguyên vĩ đại của Quỷ đỏ
Đặt chân đến thành Manchester, gã đảo lộn mọi thứ luật lệ, cứ như thể khi đó thành phố công nghiệp cổ kính này có 2 bộ luật song hành: 1 dành riêng cho gã, 1 dành cho phần còn lại! Như chính Andy Cole đã nói: “Tất cả chúng tôi đều đến tham gia một buổi công chiếu phim và được yêu cầu phải mang cà vạt màu đen. Nhưng cuối cùng Eric xuất hiện với một bộ cánh màu kem chanh với giày chạy Nike. HLV đi qua và khen cậu ta trông thật tuyệt!” 

***

Và rồi gã trở thành Vua! 
Denis Law ngày xưa làm Vua ở sân Old Trafford cũng chẳng được sùng kính như gã.
Gã có diện mạo tựa như một tài tử màn bạc.
Gã có 4 Premier League, 2 FA Cup, 3 Charity Shield.
Gã có những bàn thắng, những pha kiến tạo, những đường chuyền mang đậm chất nghệ sĩ và những bước chân nhởn nhơ như sói hoang đồng cỏ vờn mồi! 
 
Luôn là đầu tàu dẫn dắt lứa đàn em
Nhưng gã đó không phải nhà thơ! 
Gã đó là một gã công nhân luôn luôn đam mê trái bóng không kể giờ giấc.
Gã đó luôn về muộn nhất trong những buổi tập.
Gã đó lùa những cầu thủ trẻ ra sân tập cùng gã trong khi đồng đội đang vui thú bên bàn bida.
Thành công của gã không đến từ sự may mắn! Nhưng gã không chỉ được nhớ đến vì mấy điều như vậy. Người ta cấm gã không được bước lên thảm cỏ trong 10 tháng, gã chả quan tâm! Người ta sỉ nhục gã vì “những hành vị bạo lực”, gã chả quan tâm! Người ta đòi chống lại gã, gã chả quan tâm! Gã là Đông Tà của làng bóng đá: gã cổ quái, gã cao ngạo, gã ngang tàng, gã bị xem là kẻ xấu nhưng gã vẫn thống trị tất cả, gã vẫn làm mọi thứ theo ý mình! 

***
 
Bruce, Hughes, Ince, v.v… ai nấy đều ngã quỵ khi đến những thời khắc quyết định của mùa giải 91-92; vài tháng sau gã đặt chân đến, và tất cả nhận ra gã không biết đến sự căng thẳng là gì, gã là kẻ nhởn nhơ ngang nhiên tự tại giữa trời đất, gã là biểu tượng của những tay quái nhân giang hồ khuấy nước chọc trời! 

Ảnh hưởng của gã không chỉ là những bàn thắng. Gã mang cách thức giành chiến lợi phẩm đến cho đội quân của mình. Gã đến, gã mang theo ngọn lửa! Gã đến, gã mang theo vinh quang! Ở nơi gã đến, gã là Nhà vua, gã là Hoàng đế, gã là một Vị thần. Chống lại Vị thần thì sẽ nhận sự trừng phạt của đoàn quân Thập tự chinh trung thành với Vị thần đó! Như chính cách những Quỷ đỏ trung thành đã đứng lên sát cánh bên gã khi họ chống trả cả nước Anh và nước Pháp liên minh! 

Khí phách của một kẻ đội trời đạp đất!
***
 
Không có gã thì chẳng bao giờ có đoàn quân đỏ bách chiến bách thắng của Sir Alex Ferguson, và cũng chẳng có Premier League gây bão khắp màn ảnh rộng như bây giờ! Ngày 6 tháng 12 năm 1992 có thể là ngày nghỉ Chủ nhật cuối tuần với một ai đó, nhưng với nửa đỏ thành Manchester, đấy là ngày "Người ngoại quốc hào nhoáng" in dấu giày đầu tiên trên sân Old Trafford!
 
Trong mắt những Red Devils khi ấy, người trị vì nước Anh không phải Nữ hoàng Elizabeth, bởi họ đã lỡ dành hết lòng thành kính của mình cho Eric Cantona! 

► Xem thêm thông tin giải bóng đá Ngoại hạng Anh và lịch bóng đá Anh mới nhất.

ĐINH THÀNH TRUNG (Góc khán đài) (TTVN)

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Mesut Ozil: Vua kiến tạo độc nhất vô nhị

“Ozil quá tuyệt vời. Cậu ấy có khả năng đọc trận đấu một cách vô cùng đặc biệt và hoàn toàn hiểu rõ khi nào thì cần phải chuyền bóng, khi nào thì nên thực hiện những động tác rê bóng. Đó là thứ bóng đá đẳng cấp nhất mà tôi từng chứng kiến”.

Ngoại lệ duy nhất của Jose Mourinho

Với một chiến lược gia luôn đề cao tính thực dụng trong bóng đá như Jose Mourinho, ông chưa bao giờ ưa thích việc sử dụng một số 10 cổ điển trong đội hình. Với ông, một số 10 chất lượng phải vừa là một nhạc trưởng dẫn dắt lối chơi của toàn đội ở trên sân, vừa là một chiến binh sẵn sàng tranh chấp bóng và hỗ trợ phòng ngự khi cần thiết. Thế nhưng, người đàn ông với quả tim “đúc bằng thép” này cũng có ngoại lệ nhất định.

Kostas Tsimikas: Người "nghiện sĩ" đáng mến của Liverpudlians

Trung tâm huấn luyện của Liverpool giờ yên ắng hơn một chút khi không còn Kostas Tsimikas. Người tự gọi mình là “Scouser Hy Lạp” đã rời đi trong lặng lẽ vào tháng trước, âm thầm qua cửa sau trong lúc hàng loạt tân binh đắt giá nối nhau bước vào từ phía trước.

Tiếng chuông cảnh báo đã vang lên, Lamine Yamal cần được chăm sóc tốt hơn!

Đây đã là đợt FIFA Days thứ hai của mùa giải 2025/26, và Lamine Yamal sẽ có một tuần để nghỉ ngơi. Xét theo hướng tích cực, đó là một tin tốt bởi chàng trai 18 tuổi này thực sự rất cần được nghỉ ngơi. Nhưng đen đủi thay cho tiền đạo của Barcelona là anh sẽ phải dành trọn quãng thời gian quý giá đó để hồi phục chấn thương háng dính phải trong trận thua Paris Saint-Germain ở Champions League hôm thứ Tư tuần trước.

Mikel Arteta: Cột mốc 300 trận và hành trình tự hào cùng Arsenal

Trong bóng đá, có những khoảnh khắc “ngã rẽ số phận” chỉ thực sự trở nên rõ ràng khi ta nhìn lại sau nhiều năm. Với Mikel Arteta, người vừa chạm mốc 300 trận trên cương vị HLV trưởng Arsenal bằng thắng lợi 2-0 trước West Ham đêm thứ Bảy, điều đó càng đáng để suy ngẫm.

Haaland chạm mốc 50 bàn ở Champions league: Liệu những huyền thoại có bị đẩy lùi vào quên lãng?

Bóng đá, cũng như bất cứ địa hạt nào của cuộc sống, không thể tránh khỏi quy luật sóng sau đè sóng trước. Những kỷ lục mới, những ngôi sao mới năm nào cũng xuất hiện. Nhưng có phải vì thế mà chúng ta được quên đi những ký ức đẹp đẽ và những người hùng đặc biệt từng đặt những viên gạch đầu tiên cho môn thể thao vua?