Trước khi Euro 2020 chính thức khởi tranh, thật lạ khi không nghe thấy tên của Ciro Immobile được nhắc đến thường xuyên hơn trong các cuộc tranh luận về những ứng cử viên hàng đầu cho danh hiệu vua phá lưới của giải đấu.
Không quá xa Stadio Olimpico, tại nhà của anh gần Formello, tiền đạo của Lazio có một “Chiếc giày vàng châu Âu” được trưng bày tại đó. Immobile đã ghi 36 bàn thắng để giành được danh hiệu này vào mùa giải 2019/2020, đồng thời cân bằng kỷ lục số pha lập công nhiều nhất trong một mùa giải của lịch sử Serie A.
Immobile đã không thể tái hiện lại được con số đó ở mùa giải 2020/2021, tiền đạo người Italy đã bị hành hạ bởi tình trạng viêm gân trong suốt mùa xuân, nhưng bằng cách nào đó anh vẫn ghi được 20 bàn thắng tại giải VĐQG (kèm theo đó là 7 pha kiến tạo) mặc dù đã sút trúng khung gỗ 7 lần và thực hiện thất bại 4 quả penalty. Những pha lập công đó đã nâng tổng số bàn thắng của Immobile tại Serie A lên 155 bàn sau 260 trận. Những cầu thủ như Immobile xứng đáng được tôn trọng hơn.
Đương nhiên, cầu thủ 31 tuổi này đã có cho mình một pha lập công trong chiến thắng 3-0 của Ý trước Thổ Nhĩ Kỳ trong trận đấu mở màn của Euro 2020. Để ăn mừng, anh đã diễn xuất một hành động từ một bộ phim hài nổi tiếng của Italy cùng Lorenzo Insigne, đùa cợt hét vào camera với kiểu chửi rủa mà bạn sẽ thường nghe thấy khi một người Italy bực tức. Các cổ động viên thường hét lên giống hệt khi xem Immobile thi đấu cho đội tuyển Italy, họ thắc mắc tại sao một ngôi sao rất bùng nổ trong màu áo Lazio lại không thể thể hiện hình ảnh tương tự cho Azzurri.
Tại Lazio, Ciro Immobile đoạt vua phá lưới Serie A. Nhưng trong màu áo Italy, anh không bùng nổ như vậy. Ảnh: SS Lazio
Immobile đã đảm nhận vai trò tiền đạo trung tâm khi đội tuyển Italy không thể ghi được bàn thắng nào trong cả 2 lượt trận play-off định mệnh trước Thụy Điển vào tháng 11 năm 2017, dẫn đến việc họ không được tham dự vòng chung kết World Cup lần đầu tiên kể từ năm 1958. Đó là lúc anh ở giai đoạn đầu của một cơn khát bàn thắng trong các trận đấu cấp ĐTQG kéo dài suốt 2 năm. “Sức nặng của việc không thể ghi bàn là quá lớn,” Immobile chia sẻ trong sự nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng đã có thể nổ súng cho Azzurri trong trận đấu với Phần Lan vào tháng 9 năm 2019. “Việc mọi người luôn cố gắng khuấy động mọi thứ đã đè nặng lên tôi.”
Khi Roberto Mancini trở thành HLV trưởng của Azzurri vào mùa hè năm 2018, ông đã ngay lập tức phải đối mặt với một nghịch lý. Một mặt, ông có thể triệu tập một trong những tiền đạo “mắn” bàn thắng nhất thế giới. Mặt khác, chính tiền đạo đó đã tỏ ra kém hiệu quả một cách khó hiểu trong màu áo ĐTQG.
Ban đầu, Mancini đã trao cho “trò cưng” Mario Balotelli cơ hội thứ 100 trong sự nghiệp của tiền đạo này. Ông đã thử nghiệm một Kevin Lasagna nhanh như chớp nhưng đồng thời cũng là một “chuyên gia bỏ lỡ”, cũng như “ông vua của những pha đánh đầu” Leonardo Pavoletti. “Thần đồng” bị lãng quên Pietro Pellegri cũng đã được triệu tập, và – chỉ xuất hiện trong một thời gian ngắn – cặp đôi già-trẻ được tạo nên bởi Moise Kean và Fabio Quagliarella đã từng trông rất thú vị khi sát cánh bên nhau.
Thật đáng lo ngại cho Immobile, đội tuyển Italy đã nhập cuộc trận đấu đầu tiên dưới thời Mancini vào mùa thu năm 2018 khi nhà cầm quân này chọn sử dụng một đội hình không có trung phong trong cuộc đối đầu Ukraine, với Federico Bernardeschi đảm nhận vai trò “số 9 ảo”. Sau đó, bất cứ khi nào người bạn thân và đồng thời là bạn cùng phòng, Andrea Belotti, nhận được một cái gật đầu của Mancini, ngôi sao của Torino có khuynh hướng tận dụng tối đa cơ hội mà mình được trao.
Tuy nhiên, không có lúc nào Mancini đánh mất niềm tin vào Immobile. Phong độ của anh ở CLB không thể bị phớt lờ, tài năng của anh không thể bị bỏ qua. Tất cả những gì ông phải làm là tìm ra một cách để giúp tiền đạo này cảm thấy thật thoải mái.
Xuyên suốt vòng loại, Mancini đã xây dựng đội bóng của mình xoay quanh nhóm nòng cốt BFF (Best Friends Forever) gồm Insigne, Marco Verratti và Immobile, tất cả bọn họ đều đã nổi lên khi thi đấu dưới sự dẫn dắt của Zdenek Zeman, vị HLV trưởng nghiện thuốc lá nặng và có triết lý bóng đá kiểu “không cần quan tâm đến chuyện phòng ngự”, tại Pescara. Sự thân thuộc của bộ ba đó và cách tiếp cận thiên về tấn công của Mancini đã giúp giải phóng những tiềm năng to lớn, nhưng chính khả năng “quản lý con người” của vị HLV này mới thực sự tạo nên sự khác biệt.
Bàn thắng vào lưới Thổ Nhĩ Kỳ ở trận mở màn Euro 2020 sẽ là nền tảng để Ciro Immobile chứng minh giá trị trong màu áo Azzurri. Ảnh: Getty Images
Khi Immobile bỏ lỡ những cơ hội trong trận đấu với Hà Lan tại Nations League diễn ra ở Bergamo, Mancini đã đăng dòng trạng thái lên Twitter để trấn an anh: “Cậu sẽ ghi bàn thắng quyết định trước Ba Lan.”
Đó là thời điểm mà những bàn thắng của đội tuyển Italy chủ yếu đến từ các tiền vệ Stefano Sensi, Nicolo Barella và Lorenzo Pellegrini. Một lần nữa, câu hỏi về vị trí trung phong lại nổi lên, nhưng Mancini đã đứng về phía Immobile. “Cậu ấy đã chơi tốt mỗi khi thi đấu cho chúng tôi,” Mancini khẳng định, ông nhấn mạnh không chỉ sự thay đổi tích cực mà tiền đạo này có thể mang đến cho đội, mà còn đề cập đến 20 pha kiến tạo ở Serie A mà anh đã thực hiện trong màu áo Lazio trong thời gian Mancini đảm nhận vai trò “thuyền trưởng” của ĐTQG Italy.
“Thật không may,” ông than thở, “những lần chúng tôi gặp nhau, làm việc với nhau không nhiều, và mỗi lần đều cách nhau một thời gian dài. Nếu chúng tôi có thể làm việc cùng nhau trong 38 trận đấu liên tiếp, cậu ấy sẽ ghi 25 bàn cho đội tuyển Italy.”
Dần dần, bản sắc và vị thế càng lúc càng chắc chắn của tuyển Italy đã giúp ích cho Immobile và mang đến bàn thắng vào lưới Thổ Nhĩ Kỳ trong trận mở màn, đó là pha lập công thứ 14 của anh cho Azzurri, và cũng là bàn thắng thứ tư của tiền đạo này trong 5 lần ra sân gần nhất cho đội tuyển quốc gia. Immobile đáng lẽ đã có thêm một pha lập công khác với một cú đệm bóng cận thành nếu như Merih Demiral không biến đường căng ngang hướng đến anh thành một pha phản lưới nhà, tạo nên bàn thắng mở tỷ số của trận đấu.
Đó là bàn thắng đầu tiên của Immobile ở một giải đấu lớn sau sự mờ nhạt tại World Cup 2014 và Euro 2016, và sẽ không phải là pha lập công cuối cùng. Wing-back thượng hạng của Roma, Leonardo Spinazzola, là cầu thủ xuất sắc nhất trận và Domenico Berardi cũng đã tỏa sáng, nhưng viễn cảnh Immobile ghi bàn một cách bùng nổ như anh đã làm trong màu áo Lazio tại sân vận động này – sân nhà của anh – là một lý do khác để tin tưởng vào Azzurri của hiện tại. “Đó là một ngày tuyệt vời,” Immobile chia sẻ. “Chúng tôi đã tập trung vào việc cống hiến hết mình và chiến thắng đã đến như một điều tất yếu.”
Đã đến lúc tất cả mọi người nhận ra rằng tuyển Ý không gặp vấn đề gì trên hàng công cả. Ngược lại – họ đang sở hữu một trong những ứng cử viên hàng đầu cho danh hiệu “vua phá lưới” của giải đấu.
“Ozil quá tuyệt vời. Cậu ấy có khả năng đọc trận đấu một cách vô cùng đặc biệt và hoàn toàn hiểu rõ khi nào thì cần phải chuyền bóng, khi nào thì nên thực hiện những động tác rê bóng. Đó là thứ bóng đá đẳng cấp nhất mà tôi từng chứng kiến”.
Với một chiến lược gia luôn đề cao tính thực dụng trong bóng đá như Jose Mourinho, ông chưa bao giờ ưa thích việc sử dụng một số 10 cổ điển trong đội hình. Với ông, một số 10 chất lượng phải vừa là một nhạc trưởng dẫn dắt lối chơi của toàn đội ở trên sân, vừa là một chiến binh sẵn sàng tranh chấp bóng và hỗ trợ phòng ngự khi cần thiết. Thế nhưng, người đàn ông với quả tim “đúc bằng thép” này cũng có ngoại lệ nhất định.
Trung tâm huấn luyện của Liverpool giờ yên ắng hơn một chút khi không còn Kostas Tsimikas. Người tự gọi mình là “Scouser Hy Lạp” đã rời đi trong lặng lẽ vào tháng trước, âm thầm qua cửa sau trong lúc hàng loạt tân binh đắt giá nối nhau bước vào từ phía trước.
Khi Real Madrid hành quân đến sân của Getafe ở trận đấu đầu tiên tại La Liga sau loạt trận quốc tế, Endrick sẽ trải qua 154 ngày, tức hơn 5 tháng không được ra sân thi đấu.
Bản hợp đồng “bom tấn” mùa hè, Viktor Gyokeres đã tịt ngòi trong 6 trận gần nhất. Với một số CĐV Arsenal, đó có thể là chỉ dấu ngày càng rõ hơn về một “quả bom xịt”. Nhưng với một số CĐV khác, những đóng góp của tiền đạo người Thụy Điển cho đội bóng vẫn rất đáng biểu dương.