Cafu: Một biểu tượng, một quý ông, một nhà vô địch (Phần 2)

Tác giả CG - Thứ Hai 13/11/2017 15:49(GMT+7)

Phần 1: Cafu: Một biểu tượng, một quý ông, một nhà vô địch (Phần 1)

Phần 2:

Ở tuổi 31, sau 103 lần ra sân, chặng đường đến với vị trí đội trưởng của Cafu cũng chông gai như chiến dịch vòng loại của Brazil vậy. Sau khi khởi đầu vòng loại với vai trò đội trưởng, anh bị đuổi khỏi sân trong cuộc đối đầu với Paraguay.

Cafu: Một biểu tượng, một quý ông, một nhà vô địch
Huấn luyện viên Vanderlei Luxemburgo bị sa thải và người tiếp quản ghế nóng Luiz Felipe Scolari đã tước băng thủ quân và trao cho Emerson. Thế nhưng, định mệnh lại đứng về phía Cafu một lần nữa khi một chấn thương vai không may khiến Emerson không thể góp mặt ở vòng chung kết. Và chiếc băng đội trưởng lại trở lại với chàng hậu vệ phải cần mẫn cùng mục tiêu phải giành chức vô địch ở vùng Viễn Đông.
 
Tại Hàn Quốc và Nhật Bản năm đó là một show diễn riêng của Ronaldo. Việc đạt điểm rơi phong độ cùng với một bảng đấu dễ thở gồm Thổ Nhĩ Kỳ, Costa Rica và Trung Quốc, bốn pha lập công ở vòng bảng của anh đã đưa Brazil đi tiếp với 3 trận toàn thắng. Cách Scolari sử dụng Cafu cũng giống Capello với hệ thống gồm 3 trung vệ để người đội trưởng của họ đóng vai trò của một wing-back. Một lần nữa, sự hiệu quả và năng lượng của Cafu phát huy tác dụng khi anh chơi trọn vẹn tất cả các phút thi đấu suốt cả giải – đúng như những gì mà người ta chờ đợi từ một thủ quân – và đội bóng của anh băng băng tiến lên để vứt bỏ bóng ma từ nước Pháp 4 năm trước.
 
Được lĩnh xướng bởi “bộ ba R” trên hàng tấn công – Ronaldinho, Ronaldo và Rivaldo – Brazil là một đoàn quân thiện chiến với mục tiêu duy nhất: thống trị. Cafu nhớ lại trận bán kết trước hiện tượng Thổ Nhĩ Kỳ như một trong những trận đấu hay nhất của anh suốt cả giải. 90 phút căng thẳng một lần nữa lại được định đoạt bởi cầu thủ xuất sắc nhất thế giới thời điểm đó, Ronaldo. Anh khẳng định trong một cuộc phỏng vấn vào năm 2017: “Mọi người nói về trận chung kết World Cup nhưng trận đấu này thậm chí còn căng thẳng hơn. Tôi cũng thi đấu tốt hơn ở trong cuộc đối đầu với Thổ Nhĩ Kỳ. Chúng tôi đã có một trận đấu vô cùng khó khăn trước họ ở vòng bảng nhưng không được kỳ vọng sẽ giành chức vô địch; trận bán kết lại là câu chuyện hoàn toàn khác”.
 
Trong trận chung kết với Đức, một đội bóng mà gần như không có bất kỳ một siêu sao nào ngoại trừ Michael Ballack, là một trận đấu căng thẳng. Đội tuyển Đức này không giống như bất kỳ một đội tuyển Đức nào trước đây và ở trận chung kết, hàng phòng ngự của họ đã bị Ronaldo “hành” ra bã. Cầu thủ xuất sắc nhất giải ghi bàn thắng thứ 7 rồi thứ 8 trong các vòng chung kết và khắc tên mình vào lịch sử, đưa Brazil đến với chiếc cúp vàng lần thứ 5.
 
Đó cũng là một đêm lịch sử với riêng Cafu. Anh trở thành cầu thủ đầu tiên tham dự 3 trận chung kết World Cup liên tiếp và càng hạnh phúc xen lẫn tự hào hơn khi đã được nâng cao chiếc cúp danh giá này. Trong thời khắc đó, anh không quên quê hương mình. “100% Jardim Irene”, dòng chữ này được Cafu viết vào chiếc áo thi đấu. Hình ảnh đầy ý nghĩa ấy vẫn còn hiện diện trên khắp Brazil, khi thủ quân của họ trở thành nguồn cảm hứng cho cả đất nước.
 
Và đây là Cafu, một biểu tượng.
 
Anh đã trở thành người hùng và nhà vô địch. Cafu lại tiếp tục chuyển nhượng một năm sau World Cup. Sự nghiệp câu lạc bộ của anh có thể kể thành một câu chuyện: từ Brazil đến Tây Ban Nha, trở lại Brazil rồi sau đó tới Italia. Và anh gần như đã lại tới với vùng Viễn Đông một lần nữa khi Yokohama F. Marinos đã tiếp cận và thậm chí Cafu còn khẳng định một thỏa thuận bao gồm việc trả trước đã được đồng ý. Tuy nhiên sau đó anh đã từ chối chuyển tới Nhật Bản vì nhận được sự quan tâm từ một gã khổng lồ ở rất gần với mình: AC Milan.
 
Champions League – giải đấu đỉnh cao cấp câu lạc bộ - là động lực cuối cùng của anh sau khi đã giành mọi thứ có thể. Scudetto năm 2004 là một phần thưởng nữa, nhưng cơ hội đầu tiên để nâng cao chức vô địch danh giá nhất cấp câu lạc bộ đến vào năm 2005 khi AC Milan vượt qua rất nhiều những đội bóng xuất sắc khác để tiến vào trận chung kết và khẳng định sức mạnh của họ - nhưng chỉ trong 45 phút đầu tiên.
 
Barcelona, Manchester United, Inter Milan và PSV đều đã ngã gục và trong hiệp 1 ấy, Liverpool tưởng như cũng đã chịu chung số phận. Trong giờ nghỉ giữa hiệp tại Istanbul, Milan đã chạm một tay vào cúp. Nhưng họ đã sụp đổ chỉ trong vòng 6 phút và sau đó loạt luân lưu đã tước đi đỉnh vinh quang mà cả đội hướng tới. Steven Gerrard bên phía Liverpool mới là người được nâng cao chức vô địch trong cái đêm điên rồ ấy.
 
Sau đó, Rossoneri chỉ đủ giỏi để thách thức danh hiệu Serie A nhưng lại thiếu đi sự sắc sảo để giành thêm một Scudetto nữa. Tuy nhiên, chỉ 2 năm sau, Milan lại lọt vào trận chung kết Champions League và lại là Liverpool. Cafu có thêm một cơ hội làm lại.
 
Với kinh nghiệm của những Paolo Maldini, Alessandro Costacurta, Filippo Inzaghi và Cafu, họ đã là những người chiến thắng. Inzaghi ghi một bàn thắng đúng với phong cách của một tay săn bàn biết đánh hơi để đưa Milan đến với chức vô địch lần thứ bảy. Còn riêng Cafu, một khoảnh khắc của sự toại nguyện khi anh đã giành được mọi thứ mà anh ước mơ (dù muộn) trong sự nghiệp của mình.
Cafu: Một biểu tượng, một quý ông, một nhà vô địch7
Giữa 2 năm đó là một vòng chung kết World Cup, nơi mà anh tiếp tục là đội trưởng và xuất phát ở vị trí hậu vệ phải – một thành tích tuyệt vời với một người đã 36 tuổi. Đội tuyển Pháp và Zidane trở thành đối thủ thêm một lần nữa và Cafu đã phải nhường bước để lần đầu tiên trong sự nghiệp không lọt vào trận chung kết World Cup. Nhưng anh vẫn luôn hiên ngang và có quyền ngẩng cao đầu.
 
Kỷ lục 142 lần ra sân giúp Cafu trở thành người có số lần khoác áo đội tuyển quốc gia Brazil nhiều nhất mọi thời đại. Và anh cũng có đầy đủ mọi lý do để có thể tự hào về sự nghiệp của mình. 2 chức vô địch Serie A, 2 cúp quốc gia Italia và Siêu cúp châu Âu, 1 cúp Thế giới các câu lạc bộ và được ghi danh vào ngôi đền huyền thoại của cả Roma lẫn AC Milan. Và trên tất cả đó là phẩm chất và đạo đức mà anh thể hiện.
 
Bên ngoài sân cỏ, anh là một con người ưu tú. Anh lập ra một tổ chức mang tên mình (Cafu Foundation), một trung tâm thể thao cùng các hoạt động giải trí cho trẻ em và gia đình bị thiệt thòi như một cách để thể hiện tình yêu với quê nhà Jardim Irene. Anh là người mang tính Brazil không lẫn đi đâu được. Một nhà vô địch, một hình mẫu, một biểu tượng và một quý ông. Để tìm một biểu tượng cho tinh thần thể thao và tinh thần của đất nước Brazil, có lẽ chẳng ai thích hợp hơn người đàn ông này.
 
Lược dịch từ bài viết Cafu: The born winner who became the most complete full-back of his time của tác giả Karan Tejwani trên These Football Times.

CG (TTVN)
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Noni Madueke: Thương vụ khó hiểu bậc nhất trong triều đại Mikel Arteta

Chi ra tới 52 triệu bảng cho một cầu thủ bị loại khỏi kế hoạch phát triển dài hạn của Chelsea dưới triều đại Enzo Maresca, chắc BLĐ Arsenal lú lẫn mất rồi. Đó là cảm giác chung của các Gooners trong những ngày vừa qua. Một thương vụ chưa từng có tiền lệ tại Arsenal khi tân binh còn chưa xỏ giày vào sân thi đấu nhưng đã bị chê tơi tả.

Marcos Senna và nghệ thuật chơi bóng đơn giản

Giống như Johan Cruyff từng nói: “Chơi bóng thực ra rất đơn giản nhưng để chơi bóng một cách đơn giản thì lại vô cùng khó”. Thế nhưng, với Marcos Senna, thứ bóng đá mang phong cách tối giản đã trở thành nghệ thuật.  

Modric không chạy theo thời gian và Serie A cũng vậy

Luka Modric sẽ bước sang tuổi 40 vào tháng 9. Anh đã thi đấu 930 trận trong sự nghiệp, giành 7 chức vô địch quốc gia và 6 danh hiệu Champions League. Modric thậm chí từng phá vỡ sự thống trị của Messi và Ronaldo để giành Quả bóng vàng, sau khi đưa Croatia lọt vào trận chung kết World Cup 2018.

Gặp khó khăn tài chính, liệu Juventus có dám chi tiền để giữ chân Kolo Muani?

Rất nhiều người hâm mộ bóng đá Italia từng nói rằng quy tắc đầu tiên của họ là không được yêu mến một cầu thủ cho mượn, bởi lẽ những cầu thủ như vậy là “đặc sản” của Serie A. Tức là bạn cổ vũ cầu thủ đó mùa giải này nhưng rất có thể anh ta lại là đối thủ của bạn trong mùa giải tiếp theo.

Hãy dành lời khen cho nghệ thuật di chuyển không bóng của Joao Pedro!

Cấp bách trở lại cuộc chơi từ chuyến nghỉ hè xả hơi, Joao Pedro đã nhanh chóng tạo nên dấu ấn của anh ở đội bóng mới. Sau khi gia nhập Chelsea trong tháng này, tiền đạo người Brazil đã ngay lập tức trở thành một nhân tố quan trọng trên cuộc hành trình của The Blues ở FIFA Club World Cup.

Douglas Luiz: Thương vụ thất bại toàn tập của Juventus

Nhiều năm đã trôi qua, thế nhưng có vẻ như cái dớp chiêu mộ tiền vệ trung tâm người Brazil vẫn luôn đeo bám Juventus. Từ Felipe Melo, Arthur Melo và giờ đến lượt Douglas Luiz. Đó đều là những bản hợp đồng từng được kỳ vọng rất nhiều, tuy vậy sau cùng lại trở thành nỗi thất vọng to lớn.

Viktor Gyökeres: “Hiện tại tôi nằm trong nhóm những tiền đạo xuất sắc nhất thế giới”

Là cầu thủ ghi bàn hàng đầu châu Âu mùa này với 63 bàn thắng cho CLB và đội tuyển quốc gia, cỗ máy ghi bàn người Thụy Điển thực sự trở thành một hiện tượng. Trong cuộc phỏng vấn với France Football, tiền đạo với màn ăn mừng đeo mặt nạ đặc trưng của mình khẳng định anh có thể duy trì phong độ hoặc thậm chí làm hơn thế.

Lý do khiến Arsenal đặt cược vào Madueke?

Việc Arsenal liên tục chiêu mộ cầu thủ từ Chelsea không phải lỗi của Noni Madueke, nhưng rõ ràng anh đang là người bị vạ lây. Sự giận dữ của các CĐV Arsenal trước thông tin CLB sẽ chiêu mộ Madueke đang bùng lên dữ dội trên mạng xã hội, tới mức có người lập cả đơn kiến nghị phản đối thương vụ trên trang web change.org. Tính đến thời điểm bài viết được công bố, đã có gần 4.000 người ký tên.