Alessandro Del Piero: Quý ông nặng lòng vì “Lão phu nhân”

Tác giả CG - Thứ Năm 07/07/2022 17:00(GMT+7)

Dù chiếc cúp vàng World Cup 2006 có thể là đỉnh cao, là danh hiệu lớn nhất trong sự nghiệp của Alessandro Del Piero, nhưng không thể phủ nhận rằng mỗi khi nhắc đến cái tên anh, người ta sẽ nghĩ ngay đến Juventus.

 

2 tháng sau khi đoạt chức vô địch World Cup 2006, Alessandro Del Piero có một trải nghiệm thực sự khó quên trong đời. Ngày 9/9/2006, một Juventus lừng lẫy bị cầm hòa 1-1 trước một Rimini nhỏ bé chỉ có 10 cầu thủ trên sân. Bắt đầu mùa giải mới ở Serie B, Del Piero – đội trưởng Juventus, chủ nhân của rất nhiều danh hiệu lớn – vẫn không thể thôi suy nghĩ về nơi mà anh đang chơi bóng. Chỉ trong vài tháng, một trong những vụ bê bối lớn nhất lịch sử bóng đá đã xảy ra, Italy trở thành nhà vô địch thế giới và tình yêu mang tên Juventus của Del Piero bị giáng xuống Serie B. 

Mùa hè 2006 khó quên đó, Del Piero không một mình tại Juventus. Một vài người đồng đội của anh cũng quyết định không rời bỏ “Lão bà”. Với Del Piero, Juventus là tình yêu bất diệt. Dù chiếc cúp vàng World Cup 2006 có thể là đỉnh cao, là danh hiệu lớn nhất trong sự nghiệp của Alex, nhưng không thể phủ nhận rằng mỗi khi nhắc đến cái tên Alessandro Del Piero, người ta sẽ nghĩ ngay đến Juventus.

Chân sút ghi nhiều bàn thắng nhất lịch sử CLB đã khoác chiếc áo sọc đen trắng suốt 19 năm, ghi 290 bàn thắng trong 705 trận đấu. Padova là đội bóng đã có công phát hiện ra một Del Piero nhút nhát và thấp bé khi anh còn nhỏ. Dù không có chiều cao hay thể hình ấn tượng, nhưng bù lại Del Piero có kỹ năng chơi bóng tuyệt vời, lòng quyết tâm và sự thông minh. Chỉ cần một vài trận đấu trong màu áo Padova, Del Piero đã có thể thuyết phục cố chủ tịch Giampiero Boniperti. Cũng từng là tiền đạo huyền thoại, Boniperti nhận ra những tố chất của Del Piero, và nhiều năm về sau chứng kiến hậu bối vượt qua thành tích của mình để trở thành chân sút ghi nhiều bàn thắng nhất lịch sử Bianconeri.

Ở tuổi 18, Del Piero từ Serie B đã tới với Juventus nhờ sự hỗ trợ của Boniperti. 

“Ở Turin, tôi nhận ra mình không chỉ có một tương lai tươi sáng nhất mà tôi có thể mơ ước, bên cạnh đó tôi còn được gia nhập đội bóng yêu thích của bản thân. Tôi sẽ luôn biết ơn ngài chủ tịch Boniperti, người lúc này đã không còn ở bên chúng ta. Ông ấy đưa tôi đến Turin và bắt đầu viết nên câu chuyện của tôi trong màu áo trắng đen. Tôi không nghĩ mình có từ nào để diễn tả cảm xúc của bản thân. Tôi không chuẩn bị để trở thành người nổi tiếng nhưng tôi không cũng không sợ nó. Chủ yếu tôi luôn đặt trận đấu lên trên hết. 

Trong những năm đầu ấy, sau một vài bàn thắng hay danh hiệu Scudetto đầu tiên, tôi không bị choáng ngợp bởi danh tiếng. Tôi còn khá ngây thơ và không lo lắng quá nhiều. Tôi chỉ nghĩ về việc thi đấu, ghi bàn và giành chiến thắng. Những điều còn lại không ảnh hưởng đến tôi bởi tôi đang sống trong giấc mơ của mình”, Del Piero tâm sự.

Thời điểm ban đầu, với sự có mặt của Roberto Baggio, Gianluca Vialli và Fabrizio Ravanelli, không dễ để Del Piero 19 tuổi có thể cạnh tranh vị trí, dù trong trận đá chính trọn vẹn đầu tiên anh lập một cú hattrick vào lưới Parma. Nhưng mùa giải 1994/1995 khi Baggio dính chấn thương dài hạn vào tháng 11, Del Piero bắt đầu được HLV Marcello Lippi trao trọng trách lớn hơn. Del Piero đóng vai trò quan trọng trong việc đoạt cú đúp danh hiệu Serie A và Coppa Italia của Juventus. 12 tháng sau, Del Piero sát cánh cùng Viali và Ravanelli trên hàng công khi Juventus trở thành nhà vô địch Champions League. Đến nay đó vẫn là danh hiệu Champions League gần nhất của Juventus.

Alessandro Del Piero trong quãng thời gian đầu sự nghiệp ở Juventus. Ảnh: Getty Images

“Đó luôn là khoảnh khắc không thể nào quên trong sự nghiệp của tôi bởi chiếc cúp đó có ý nghĩa vô cùng to lớn. Trận chung kết trên sân Olimpico ở Rome chỉ có màu cờ của Juventus trên khán đài và chúng tôi đã trở thành nhà vô địch châu Âu. Hành trình trong mùa giải đầu tiên của tôi ở Champions League thật tuyệt vời”.

Mùa bóng đó, Del Piero kế thừa chiếc áo số 10 từ Baggio và ghi 6 bàn ở đấu trường châu Âu trong hành trình đến trận chung kết, trong đó bao gồm cú đá phạt thành bàn vào lưới Real Madrid ở vòng tứ kết. Sau khi “Lão bà” đánh bại chú ngựa ô Nantes ở vòng bán kết, trận chung kết với Ajax phải bước vào chấm luân lưu. Del Piero là người nhận trách nhiệm thực hiện loạt thứ 5, nhưng Juventus chỉ cần 4 lượt để giành chiến thắng khi Ajax đá hỏng 2 lần trong khi Bianconeri thực hiện thành công tất cả.

“Trong quãng thời gian ở Juventus, chúng tôi có một số trận đấu xuất sắc ở đấu trường châu Âu. Nếu tính cả trận chung kết UEFA Cup 1994, chúng tôi đã lọt vào 4 trận chung kết liên tiếp và sau đó có thêm cả trận chung kết năm 2003. Có lẽ định mệnh khiến chúng tôi phải trải qua hành trình như thế. Nhưng với các trận chung kết, ngay cả khi là người thua trận, tôi không thể phàn nàn về những gì mọi thứ đã diễn ra”, Del Piero cho biết.

Đặc biệt, 1998 là một năm cảm xúc lẫn lộn với Del Piero. Trong năm dương lịch 1998 đó, anh kết thúc mùa giải 1997/98 với 32 bàn thắng trên mọi đấu trường, đoạt Scudetto và giành danh hiệu cầu thủ Italy xuất sắc nhất năm của Serie A. Với một trận chung kết Champions League và kỳ World Cup đầu tiên trước mắt, Del Piero được xem là ứng cử viên cho danh hiệu Quả bóng vàng.

Thế nhưng, nối tiếp sau thất bại trước Real Madrid ở trận chung kết Champions League, Italy cũng dừng bước tại tứ kết World Cup trước đội chủ nhà Pháp. Đến tháng 11 năm ấy, mùa giải 1998/99 kết thúc với Del Piero bởi chấn thương đầu gối nghiêm trọng trong trận đấu với Udinese. Anh cần 10 tháng để phục hồi thể lực. Tốc độ, sự sắc bén, sự nhanh nhẹn ở Del Piero đã giảm sút rõ rệt sau đó. Anh nhớ lại khoảnh khắc định mệnh xảy đến với mình: “Tôi nghĩ mình cứ thực hiện động tác như bình thường, duỗi chân ra và suốt. Tôi không bao giờ có thể mường tượng mọi thứ kết thúc như thế. Trong bất cứ tình huống nào, tôi cũng không hề nghĩ về hệ quả tiêu cực từ nỗ lực của mình. 

Đó là một khúc cua trong hành trình của tôi. Khi đó rõ ràng là tôi rất thất vọng, nhưng ngay lập tức tôi lấy lại tinh thần và nghĩ về quá trình hồi phục, làm thế nào để sử dụng toàn bộ sự giận dữ để trở nên mạnh mẽ hơn. Bây giờ tôi có thể nói rằng mình đã trưởng thành trong thời điểm đó, gần như là một bước chuyển mình từ một chàng trai thành người đàn ông. Tôi không muốn giậm chân tại chỗ. Tôi luôn cố gắng phát triển vì tôi chưa bao giờ nghĩ chỉ tài năng mà mình được ban tặng là đủ. Tôi luôn khắt khe với chính mình, đó luôn là một trong những nguyên tắc trong cả sự nghiệp của tôi”.

Alessandro Del Piero là chân sút xuất sắc nhất lịch sử Juventus. Ảnh: Getty Images

Và một Del Piero mới đã xuất hiện, một cầu thủ trưởng thành và có tư duy chiến thuật hơn. Anh bù đắp cho tốc độ bị giảm sút bằng kỹ thuật ngoạn mục và tầm ảnh hưởng lên các đồng đội. Trong vài mùa giải tiếp theo, Juve được hưởng lợi từ một “Del Piero mới” đó khi anh đóng góp nhiều kiến tạo hơn hẳn trước. Tuy nhiên, một khía cạnh trong lối chơi của Del Piero không thay đổi. Những pha cắt vào bên trong từ cánh trái và dứt điểm bằng cái chân phải từ lâu đã là những pha xử lý sở trường của Del Piero mà truyền thông Italy gọi là “Zona Del Piero”. Cộng với khả năng sút phạt ấn tượng, tất cả đã trở thành thương hiệu của cầu thủ người Italy.

“Có nhiều thứ là bản năng nhưng cũng có nhiều thứ do tập luyện. Tôi đảm nhiệm một vai trò ở hàng tấn công Juventus mà nó cho phép tôi có mặt ở vị trí đó, ở rìa vòng cấm địa. Bàn thắng nối tiếp bàn thắng, tôi ngày càng tự tin và thuần thục với pha xử lý đó, thực hiện lặp lại tuần này qua tuần khác trong các buổi tập. Tôi rất vui vì nó đã trở thành một thương hiệu”, Del Piero chia sẻ.

Del Piero chắc chắn là một người hùng, một thần tượng, một nguồn cảm hứng bất tận của các Juventini. Thế nhưng suy cho cùng các cầu thủ chịu trách nhiệm cho những diễn biến diễn ra trên sân, nhưng đôi khi có những thứ bí mật đến tột cùng lại được vạch ra, sắp xếp trong các phòng họp của ban lãnh đạo. Bê bối Calciopoli bị phanh phui vào năm 2006 đã gây rúng rộng bóng đá thế giới nói chung và Serie A nói riêng. Juventus bị tước các danh hiệu giành được năm 2005 và 2006, bị giáng xuống Serie B và bị trừ 9 điểm. 

Một cuộc tháo chạy đã diễn ra khi Fabio Cannavaro, Zlatan Ibrahimovic, Patrick Vieira, Emerson, Gianluca Zambrotta, Lilian Thuram đều rời đi. Nhưng người hâm mộ biết họ có thể đặt niềm tin vào người đội trưởng của mình.

“Từ ngày đầu tiên, tôi biết nhiệm vụ của mình không phải là nói mà là hành động. Với tôi, ‘hành động’ ở đây nghĩa là ở lại Juve và đưa ‘Lão bà’ trở lại với đúng đỉnh cao. Đó là nhiệm vụ của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đi đâu khác, chưa bao giờ tôi ngó ngàng đến bất cứ lời đề nghị nào được gửi đến mình. Tôi không nghi ngờ dù chỉ một giây, tôi có thể khẳng định chắc chắn điều đó”.

Khi đó, Del Piero đang ở đỉnh cao sự nghiệp sau khi đã đoạt những danh hiệu cao quý nhất, trong đó có chức vô địch thế giới. Anh đã sử dụng tất cả kinh nghiệm và năng lực thủ lĩnh để cố gắng kéo Juventus khỏi vũng bùn. Mùa giải 2006/07, Juventus đoạt chức vô địch Serie B và Del Piero là vua phá lưới. Mùa giải tiếp theo, Bianconeri về đích vị trí thứ 3 ở Serie A và đội trưởng của họ đoạt chiếc giày vàng giải đấu với 21 bàn thắng.

Alessandro Del Piero - Quý ông không rời bỏ "Lão bà" dù trong những lúc khó khăn nhất. Ảnh: Getty Images

“Tôi chẳng có gì phải chứng minh nữa, tuy nhiên khát khao và động lực phục hận đã luôn thôi thúc tôi trong quãng thời gian sau năm 2006. Trước đó tôi chưa bao giờ tập trung trên sân tập như thế, chú ý vào các chi tiết và vai trò của mình trong đội. Tôi biết mình vẫn có thể cống hiến nhiều thứ. Sau khi bị giáng xuống Serie B, tôi sống từng ngày với suy nghĩ đoạt chức vô địch và nâng cúp lần nữa”.

Thế nhưng sự kỳ vọng đó kéo dài hơn dự kiến. Bên cạnh hững mùa giải kết thúc ở vị trí thứ 2, thứ 7 và thứ 7 tại Serie A, Juventus bị thổi bay hy vọng vô địch Europa League 2009/10 sau khi để thua Fulham với tổng tỷ số 1-4 ở vòng 16 đội. Với Del Piero, đó là trải nghiệm khó nuốt nhất trước những đối thủ tới từ nước Anh.

Phải đến mùa giải 2011/12, Juventus mới đoạt thêm danh hiệu sau khi trở lại với ngôi vương của Serie A, và đó cũng là mùa giải cuối cùng của Del Piero ở CLB. “Trước khi chúng tôi chính thức đoạt Scudetto, tôi không nghĩ đến điều gì khác ngoài chuyện đó. Chúng tôi rất muốn nâng danh hiệu đó, có lẽ trước hết là với tôi bởi tôi biết toàn đội đã phải trải qua những gì những năm trước đó, và tôi biết sau đấy mình sẽ ra đi. 

Sau đó tôi suy nghĩ về tình huống của mình nhưng thực sự không biết mình sẽ đi đâu, tôi không muốn nghĩ đến việc ấy. Ngày qua ngày tôi sống trong chiếc bong bóng chờ đợi đến trận đấu cuối cùng. Và sau đó mọi thứ đã hoàn hảo. Tận sâu trong lòng mình, tôi nhận ra thời điểm đó không chỉ của mình tôi vì nó đã thuộc về mọi người. Chính các cổ động viên đã cho tôi một ngày không thể nào quên”.

Rời Juventus, Alessandro Del Piero tiếp nối truyền hành trình của mình với 2 năm rưỡi tại Sydney FC trước khi đến Ấn Độ để khép lại tấm màn nhung cho một sự nghiệp rực rỡ. Liệu anh có một tiếc nuối nào không, sau tất cả? Đó là câu hỏi cuối cùng mà anh nhận được trong cuộc phỏng vấn trên tạp chí FourFourTwo. Del Piero trả lời một cách khiêm tốn và tinh tế giống như những gì anh thể hiện trên sân cỏ suốt 23 năm: 

“Nếu tôi tham gia một chương trình trả lời câu hỏi trên truyền hình có chủ đề “Những bàn thắng của Alessandro Del Piero”, tôi nghĩ mình sẽ thắng. Tôi nhớ tất cả, nhớ đến từng chi tiết. Tôi biết ơn vì mọi thứ tôi đã trải qua, vì thế tôi thực sự thấy không công bằng khi có điều gì tiếc nuối. Ngoại trừ một việc, tôi muốn thi đấu trở lại…”.

Theo Jonathan Holloway | FourFourTwo

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Mesut Ozil: Vua kiến tạo độc nhất vô nhị

“Ozil quá tuyệt vời. Cậu ấy có khả năng đọc trận đấu một cách vô cùng đặc biệt và hoàn toàn hiểu rõ khi nào thì cần phải chuyền bóng, khi nào thì nên thực hiện những động tác rê bóng. Đó là thứ bóng đá đẳng cấp nhất mà tôi từng chứng kiến”.

Ngoại lệ duy nhất của Jose Mourinho

Với một chiến lược gia luôn đề cao tính thực dụng trong bóng đá như Jose Mourinho, ông chưa bao giờ ưa thích việc sử dụng một số 10 cổ điển trong đội hình. Với ông, một số 10 chất lượng phải vừa là một nhạc trưởng dẫn dắt lối chơi của toàn đội ở trên sân, vừa là một chiến binh sẵn sàng tranh chấp bóng và hỗ trợ phòng ngự khi cần thiết. Thế nhưng, người đàn ông với quả tim “đúc bằng thép” này cũng có ngoại lệ nhất định.

Kostas Tsimikas: Người "nghiện sĩ" đáng mến của Liverpudlians

Trung tâm huấn luyện của Liverpool giờ yên ắng hơn một chút khi không còn Kostas Tsimikas. Người tự gọi mình là “Scouser Hy Lạp” đã rời đi trong lặng lẽ vào tháng trước, âm thầm qua cửa sau trong lúc hàng loạt tân binh đắt giá nối nhau bước vào từ phía trước.

Tiếng chuông cảnh báo đã vang lên, Lamine Yamal cần được chăm sóc tốt hơn!

Đây đã là đợt FIFA Days thứ hai của mùa giải 2025/26, và Lamine Yamal sẽ có một tuần để nghỉ ngơi. Xét theo hướng tích cực, đó là một tin tốt bởi chàng trai 18 tuổi này thực sự rất cần được nghỉ ngơi. Nhưng đen đủi thay cho tiền đạo của Barcelona là anh sẽ phải dành trọn quãng thời gian quý giá đó để hồi phục chấn thương háng dính phải trong trận thua Paris Saint-Germain ở Champions League hôm thứ Tư tuần trước.

Mikel Arteta: Cột mốc 300 trận và hành trình tự hào cùng Arsenal

Trong bóng đá, có những khoảnh khắc “ngã rẽ số phận” chỉ thực sự trở nên rõ ràng khi ta nhìn lại sau nhiều năm. Với Mikel Arteta, người vừa chạm mốc 300 trận trên cương vị HLV trưởng Arsenal bằng thắng lợi 2-0 trước West Ham đêm thứ Bảy, điều đó càng đáng để suy ngẫm.

Haaland chạm mốc 50 bàn ở Champions league: Liệu những huyền thoại có bị đẩy lùi vào quên lãng?

Bóng đá, cũng như bất cứ địa hạt nào của cuộc sống, không thể tránh khỏi quy luật sóng sau đè sóng trước. Những kỷ lục mới, những ngôi sao mới năm nào cũng xuất hiện. Nhưng có phải vì thế mà chúng ta được quên đi những ký ức đẹp đẽ và những người hùng đặc biệt từng đặt những viên gạch đầu tiên cho môn thể thao vua?