Đời đã khổ còn xem Man Utd chơi bóng

Tác giả Tsubaba - Thứ Hai 29/09/2025 15:42(GMT+7)

Zalo

Khi khúc hát Hey Jude vang lên khắp sân Gtech Community, Bruno Fernandes đứng đó, hai tay chống hông, đầu cúi gằm, trông như đang cố gom góp chút sức lực còn sót lại để làm điều cần làm.

c5577a1e-47e5-4067-8086-63f0d6695b45
 

Rồi anh cũng dẫn các đồng đội Manchester United tiến về góc sân, nơi những cổ động viên còn nán lại đang tụ tập. Họ lê bước từng nhóm nhỏ, trông rời rạc và rệu rã. Họ đứng đó trước mặt các CĐV khoảng một phút, với vẻ thất thần, vỗ tay như một lời cảm ơn, hay có lẽ là một lời xin lỗi sau trận thua ê chề 1-3 trước Brentford.

Cái nghi thức gượng gạo ấy giờ đã thành quen. Tám trận sân khách gần nhất ở Premier League, United chỉ kiếm nổi vỏn vẹn hai điểm. Hai tuần trước là trận thua trên sân Manchester City. Thứ Bảy vừa rồi là thất bại trước Brentford. Ngày 19/10, sau quãng nghỉ cho loạt trận quốc tế họ sẽ hành quân tới sân của nhà đương kim vô địch Liverpool. Và từ giờ đến cuối tháng 11, họ còn phải gặp Nottingham Forest, Tottenham và Crystal Palace.

Những chuyến đi ấy sẽ mang tới thêm bao nhiêu nỗi đau? Manchester United còn chịu đựng được tới khi nào?

Đời đã khổ còn xem Man Utd chơi bóng 1
 

Trước trận đấu này, người ta bàn tán rất nhiều về việc liệu Manchester United có thể nối tiếp chiến thắng trước Chelsea hôm thứ Bảy tuần trước để lần đầu tiên giành hai trận thắng liên tiếp ở Premier League dưới thời Ruben Amorim hay không. Amorim đã nắm đội được 10 tháng và chỉ riêng việc nói về mục tiêu ấy thôi đã là hơi tâng bốc họ quá mức. Kể từ ngày ông rời Sporting CP đến Old Trafford, United mới thắng được 9 trong tổng số 33 trận Premier League. Quên chuyện thắng hai trận liền đi, từ tháng Giêng đến giờ họ còn chưa có nổi hai chiến thắng trong cùng một tháng.

Trong buổi họp báo sau trận, Amorim được hỏi rằng liệu có phải mọi hy vọng sau trận thắng Chelsea chỉ là “một bước tiến, một bước lùi”. Nhưng thực tế còn tệ hơn. Khi một HLV thua gần gấp đôi số trận thắng, 17 trận thua so với 9 trận thắng thì phải gọi đúng là “một bước tiến, hai bước lùi”. Và trên phương diện tinh thần, niềm tin lẫn đà tiến, tình hình còn u ám hơn nữa vì tác động tiêu cực từ một trận thua bạc nhược thế này luôn vượt xa cảm giác hứng khởi đến từ những chiến thắng trước Burnley, Chelsea hay bất kỳ đội nào khác.

Có thể nói United mùa này chơi tốt hơn mùa trước. Nhưng nói thẳng ra, đó là kiểu tiến bộ chỉ đủ để họ trông giống một đội bóng tầm trung hoặc thậm chí là nhóm dưới của nửa trên bảng xếp hạng, như kết quả đã phản ánh thay vì hình ảnh một đội suýt xuống nhóm cuối bảng như mùa 2024-25. Bảng chỉ số bàn thắng kỳ vọng (xG) cho thấy họ có vẻ đang tạo ra nhiều cơ hội và đi đúng hướng. Nhưng nếu nhìn vào số trận United thực sự chơi gắn kết, mạch lạc và thuyết phục trong kỷ nguyên Amorim, con số ấy vẫn ít đến mức đáng báo động.

Đời đã khổ còn xem Man Utd chơi bóng 2
 

Dù nhiều người muốn tin rằng mùa giải này là một khởi đầu mới nhưng đâu đó vẫn vang vọng những âm thanh quen thuộc từ một năm trước, khi Erik ten Hag còn tại vị và người ta cũng nói về một cuộc tái thiết. Khi ấy, thỉnh thoảng cũng có những màn trình diễn gợi chút hy vọng. Và rồi cũng có những trận khiến ai nấy nghĩ rằng mọi thứ chẳng bao giờ đi đến đâu.

Sau sáu trận Premier League mùa trước, United có bảy điểm với hai thắng, một hòa, ba thua. Sáu trận mùa này, thành tích y hệt. Và với chuỗi kết quả năm ngoái, Ten Hag bị sa thải chỉ ba trận Premier League và thêm một thất bại nữa sau đó.

Giờ đây, trong nội bộ Old Trafford vẫn chưa có tiếng nói phản đối Amorim nào rõ rệt. Nhưng thử hỏi, sẽ còn bao nhiêu trận bạc nhược kiểu này trôi qua và tình hình còn tệ đi bao lâu nữa trước khi những câu hỏi khó chịu bắt đầu xuất hiện? Nói cách khác, còn bao lâu nữa việc chỉ thắng một trận Premier League mỗi tháng mới thôi đủ để thuyết phục ban lãnh đạo rằng họ đang đi đúng hướng?

Trước chuyến đi về phía tây London hôm qua, các cổ động viên United vẫn mang theo chút lạc quan. Khi đội hình xuất phát được công bố, họ hào hứng bàn tán: ba tân binh Bryan Mbeumo, Matheus Cunha và Benjamin Sesko lần đầu tiên đá chính cùng nhau trên hàng công. Thế nhưng, chỉ sau 20 phút, United đã bị dẫn 0-2 và rồi bị đối thủ vượt trội về mọi mặt: Tư duy, sức chiến đấu cho đến tốc độ. Đau đớn hơn khi đối thủ ấy chỉ mới thắng một trong năm trận đầu tiên ở Premier League dưới thời tân HLV Keith Andrews.

Đời đã khổ còn xem Man Utd chơi bóng 3
 

“Tôi luôn cố gắng phân tích trận đấu một cách khách quan nhất,” Amorim nói với báo chí sau trận. “Và hôm nay, chúng tôi đã chơi theo cách của Brentford, chứ không phải cách của mình. Khi anh bị cuốn vào lối chơi của đối thủ, cơ hội chiến thắng sẽ hẹp lại. Chúng tôi không bao giờ có được những pha cầm bóng dài, kiểm soát thế trận lâu. Chúng tôi chưa từng thật sự ở đó.”

Nhận định này hoàn toàn chính xác. Nhưng câu hỏi là: lối chơi của United thực sự là gì? Có phải là kiểm soát tuyến giữa? Bởi dù Amorim có xếp cặp tiền vệ nào đi chăng nữa trận này là Manuel Ugarte đá bên cạnh Fernandes họ cũng chỉ duy trì khả năng kiểm soát ấy trong khoảng 10, 20 phút, hoặc thậm chí còn không được như vậy. Riêng ở trận này, điều đó hoàn toàn không xảy ra. Và chính vì thế, việc United không bổ sung thêm một tiền vệ trong kỳ chuyển nhượng mùa hè, ngay giữa cuộc cải tổ đội hình trị giá 200 triệu bảng, thật sự khó hiểu.

Ngay từ những phút đầu, cảm giác đã rõ rệt rằng trận đấu đang diễn ra theo đúng ý Brentford.

Không chỉ vì số lần các cầu thủ Amorim để đối thủ dồn ép đến mức phải chịu phạt góc và ném biên dài. Vấn đề nằm ở chỗ họ liên tục bị áp đảo về quân số ở khu trung tuyến. Sau trận, HLV Andrews tiết lộ ông chủ trương “tạo ra sự vượt trội quân số”, với “ba người ở giữa sân đối đầu với hai người của họ”. Trên lý thuyết, với sơ đồ 3-4-3 mà Amorim ưa thích, United phải có ưu thế về số lượng ở một khu vực nào đó trên sân. Nhưng trên thực tế, trước những đối thủ được tổ chức bài bản mà ở Premier League thì không hề thiếu, lợi thế đó hiếm khi trở thành hiện thực.

Đời đã khổ còn xem Man Utd chơi bóng 4
 

Bàn thua đầu tiên đến theo cách buồn cười đến mức khó tin.

Từ lúc Cunha để mất bóng sâu bên phần sân đối phương, Brentford chỉ cần bốn nhịp chạm. Jordan Henderson khống chế một nhịp để lấy trớn rồi tung ngay đường chuyền vượt tuyến. Đây là miếng đánh quen thuộc đến mức lẽ ra United phải đề phòng. Igor Thiago đánh đầu hãm bóng, rồi tung cú sút chân trái như búa bổ, đưa bóng găm vào góc gần khiến thủ môn Altay Bayindir không kịp phản ứng.

Nhưng để kịch bản ấy xảy ra, phải kể đến pha phán đoán sai lầm của Harry Maguire. Ý tưởng bẫy việt vị là hoàn toàn hợp lý, nhưng Maguire tính sai thời điểm. Chỉ chậm một nhịp thôi, nhưng thế là đủ để Thiago thoát xuống đối mặt khung thành. Sau trận, Amorim nói rằng ông đã cùng các cầu thủ tập dượt những tình huống như vậy cả tuần. Vậy mà đến lúc vào trận, Maguire lại đặt chân sai khoảnh khắc quyết định.

Bàn thứ hai của Thiago cũng lộn xộn chẳng kém, nhưng thật ra cả hệ thống phòng ngự United hôm nay đều là một mớ hỗn độn. Mỗi lần Brentford tấn công là một lần người xem có cảm giác bàn thua sắp đến. Thực tế, điểm sáng hiếm hoi của United trận này là cách Bayindir xử lý những tình huống bóng bổng liên tiếp từ các pha bóng chết. Và khi khả năng bắt bóng bổng của thủ môn lại được coi là điểm tích cực nhất, bạn hiểu rằng đây là một màn trình diễn tệ hại đến mức nào.

Phía trước, United gần như không tạo ra chút hiểm họa nào. Mbeumo, người được kỳ vọng nhất sau những vòng đấu đầu mùa, hôm nay chơi mờ nhạt đến mức CĐV Brentford có quyền nghĩ rằng anh đang... mất tích. Cunha có vài pha xử lý bắt mắt, nhưng sớm muộn gì sự phấn khích từ những khoảnh khắc ấy cũng sẽ nhường chỗ cho nỗi lo về sự thiếu hiệu quả. Sesko có bàn thắng đầu tiên ở Premier League để rút ngắn cách biệt, nhưng ngay cả bàn thắng ấy cũng chẳng mang lại niềm tin: một đường chuyền quá mạnh của Ugarte, một quả tạt cầu may của Patrick Dorgu, hai pha dứt điểm hụt của Sesko trước khi anh sút trúng bóng ở lần thứ ba.

Đời đã khổ còn xem Man Utd chơi bóng 5
 

Tệ hại như những bàn thua của United đã là quá đủ, nhưng điều đáng lo nhất trong trận này lại nằm ở chỗ khác: họ không thể tận dụng bàn gỡ của Sesko để xoay chuyển tình thế. United còn hơn một tiếng đồng hồ để tìm bàn gỡ hòa, vậy mà hầu như chẳng tạo được chút áp lực nào. Với những đội bóng mạnh và đặc biệt là những tập thể United huy hoàng dưới thời Sir Alex Ferguson, người ta luôn cảm nhận được làn sóng áp lực dâng cao, một thứ động lực không ngừng đẩy đội bóng tiến tới bàn thắng. United hiện tại thì hoàn toàn thiếu điều đó. Amorim cứ khư khư với sơ đồ 3-4-3, còn băng ghế dự bị thì gần như chẳng có nhân tố nào đủ sức xoay chuyển cục diện.

Sẽ có người bào chữa bằng những giả định “giá mà”: giá mà trọng tài Craig Pawson đuổi Nathan Collins ở phút 72 vì lỗi cản phá cơ hội ghi bàn mười mươi của Mbeumo; giá mà Fernandes không đá hỏng quả phạt đền sau bốn phút VAR căng thẳng. Nhưng ngay cả Amorim, dù bực bội vì Collins vẫn được ở lại sân, cũng không muốn bám víu vào những tình huống ấy. Ông nói bản thân và các cầu thủ nên tập trung vào những điều họ có thể làm tốt hơn và danh sách đó dài lắm.

Đời đã khổ còn xem Man Utd chơi bóng 6
 

Hãy nhớ lại dòng tweet từng nổi như cồn từ tài khoản chính thức của CLB trong giai đoạn u ám dưới thời David Moyes mùa 2013-14: “David Moyes nói #mufc phải cải thiện ở nhiều mặt, từ chuyền bóng, tạo cơ hội đến phòng ngự”. Mười hai năm trôi qua, câu nói ấy vẫn đúng y nguyên với United của Amorim hôm nay.

Amorim vẫn đang nhận được sự ủng hộ lớn, giống như Moyes ngày nào sau khi Ferguson nghỉ hưu. Chẳng ai từ ban lãnh đạo, cầu thủ, CĐV cho đến giới truyền thông muốn chứng kiến thêm một lần thay tướng nữa. Nhưng điều gì xảy ra nếu mọi thứ vẫn không tiến triển? Nếu dù có cả những tuần dài rảnh rỗi không vướng lịch châu Âu, được toàn tâm toàn ý tập luyện, họ vẫn tiếp tục thua nhiều hơn thắng?

Sáng thứ Bảy, West Ham công bố sa thải HLV Graham Potter. Trong thông báo, CLB nói rằng “kết quả và màn trình diễn nửa cuối mùa trước cùng giai đoạn đầu mùa này không đạt kỳ vọng”. Thành tích của Potter là 23 điểm sau 23 trận Premier League, chỉ nhỉnh hơn một chút so với Amorim: 34 điểm sau 33 trận.

Và đó là West Ham. Điều này khiến người ta phải tự hỏi: kỳ vọng ở Old Trafford giờ đây thấp đến mức nào, nếu xét cả bằng con số lẫn cảm nhận, mà Amorim, các cầu thủ hay cả giới lãnh đạo vẫn có thể được coi là đang hoàn thành nhiệm vụ?

(Theo Oliver Kay/The Athletic)

MU đưa Gareth Southgate vào danh sách thay thế Ruben AmorimMU đưa Gareth Southgate vào danh sách thay thế Ruben Amorim
Manchester United được cho là đã đưa Gareth Southgate vào danh sách ba ứng viên tiềm năng trong trường hợp quyết định sa thải huấn luyện viên Ruben Amorim.
Xavi muốn thay thế Amorim, MU phản ứng thế nào?Xavi muốn thay thế Amorim, MU phản ứng thế nào?
Theo nhiều nguồn tin, huyền thoại Xavi của Barca đã bày tỏ mong muốn được thay thế Ruben Amorim tại Manchester United.
Peter Crouch chỉ trích MU vì không mua thủ môn MartinezPeter Crouch chỉ trích MU vì không mua thủ môn Martinez
Peter Crouch cho biết MU đã không giải quyết được vấn đề trong đội hình, dù chi 200 triệu bảng mua sắm cầu thủ ở phiên chợ Hè 2025. 
Khám phá thêm nội dung hấp dẫn trong các chủ đề liên quan:

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Real Madrid đã có liều thuốc giảm đau, giờ là lúc bình tĩnh nhìn lại thất bại ở derby

Vùi dập Kairat tới 5-0 tại Champions League đêm qua, Real Madrid đã có được liều thuốc giảm đau cho thất bại cay đắng 2-5 dưới tay Atletico Madrid. Giờ là lúc họ có thể bình tĩnh hơn để nhìn nhận lại những mà mình đã phơi bày trong trận derby thảm họa ấy. Nhìn lại để biết rằng con đường HLV Xabi Alonso chọn là đúng hay sai?

Khi bóng bổng là “tử huyệt” của Man United

Muốn ghi bàn vào lưới MU? Hãy dùng đòn không chiến. Bởi trong cả 6 trận đấu tại Premier League mùa này, trận nào Quỷ Đỏ cũng thủng lưới ít nhất một bàn sau những quả treo bóng hoặc tạt bóng của đối thủ.

X
top-arrow