Mùa hè vừa qua, Bournemouth đã bán thủ môn số một và 3/4 vị trí ở hàng thủ để thu về hơn 200 triệu bảng. Thế nhưng, họ cũng đã từ chối những lời đề nghị trị giá 50 triệu bảng từ Manchester United và Tottenham Hotspur dành cho Antoine Semenyo ở kỳ chuyển nhượng. Chưa dừng lại ở đó, họ còn giữ chân thành công 3 trụ cột khác trước khi kỳ chuyển nhượng khép lại.
Điều đó giúp Bournemouth không chỉ trụ vững, mà còn vươn lên mạnh mẽ sau một mùa hè đầy biến động. Nhờ vậy, họ đang có khởi đầu ấn tượng nhất lịch sử CLB tại Premier League, khi đứng thứ hai sau 9 vòng đấu với 18 điểm, trong khi trước mùa giải, nhiều người còn dự đoán họ sẽ lại vật lộn cho suất trụ hạng. Không chỉ có kết quả tốt, Bournemouth còn đang chơi thứ bóng đá tấn công hấp dẫn bậc nhất giải đấu.
Bí quyết ở đây nằm ở kế hoạch bài bản, chiến lược rõ ràng và đôi khi là cả việc chớp thời cơ như việc bán Dango Ouattara, một cầu thủ dự bị với giá 40 triệu bảng cho Brentford. Thật khó tin khi một CLB nhỏ như Bournemouth lại có thể cạnh tranh sòng phẳng ở Premier League dưới thời HLV Andoni Iraola, nhất là khi họ đã bán những cái tên nổi bật cho Real Madrid (Dean Huijsen), Liverpool (Milos Kerkez) và Paris Saint-Germain (Illia Zabarnyi).
Việc bán cầu thủ cho những ông lớn thực ra là một phần trong chiến lược dài hạn. Về cơ bản, Bournemouth sẽ hứa hẹn với tân binh nhằm thuyết phục họ ký hợp đồng, cũng như nỗ lực hết mình trên sân. Không ai mong Semenyo sẽ ở lại The Cherries suốt sự nghiệp. Anh chắc chắn sẽ ra đi vào mùa hè tới, nhưng sẽ phải theo các điều khoản của Bournemouth.
Điều đó giúp CLB dễ dàng nói không với Man United và Tottenham, bởi Semenyo đã đồng ý ký hợp đồng mới với mức lương được tăng, kèm theo một điều khoản giải phóng không được công khai mà chỉ người đại diện của anh mới biết.
Bournemouth hiện đang xếp thứ tư ở Premier League, và phần lớn công lao tạo nên thành tích đó thuộc về phong độ ấn tượng của Antoine Semenyo. Trong bài phân tích này, chúng ta sẽ cùng đi sâu vào những con số thống kê cho thấy vì sao thời điểm này cầu thủ người Ghana xứng đáng được đặt ngang hàng với những ngôi sao hàng đầu giải đấu.
Semenyo đang có phong độ vô cùng ấn tượng; chỉ Erling Haaland ghi nhiều bàn hơn anh. Nếu giữ vững phong độ hiện tại, tiền đạo 25 tuổi người Ghana không chỉ được bán với giá cao hơn rất nhiều, mà còn nhận mức lương gấp đôi so với đề nghị mà Man United và Spurs từng đưa ra.
Với Bournemouth, việc để cầu thủ ra đi đúng thời điểm là nguyên tắc sống còn, không chỉ bởi phí chuyển nhượng mà còn ở mức lương và bến đỗ phù hợp. Semenyo hiểu, tin vào kế hoạch đó và cả hai bên đều đang gặt hái thành quả: Anh thi đấu hết mình và tỏa sáng, còn CLB hưởng lợi từ màn trình diễn ấy.
Nhờ lên kế hoạch sớm, Bournemouth biết rõ ai cần phải bán cũng như nên giữ. Đó là lý do khi Everton và West Ham hỏi mua Marcus Tavernier, hay Crystal Palace trả 8 triệu bảng cho David Brooks, thậm chí Bayer Leverkusen đề nghị mức giá 26 triệu bảng cho Justin Kluivert, họ đều từ chối ngay lập tức.
Cả ba đều là nhân tố quan trọng trong hệ thống của Iraola. Thủ lĩnh trong phòng thay đồ Tavernier và Brooks đều được gia hạn hợp đồng, trong khi đó Kluivert vẫn còn hợp đồng đến năm 2028. Cầu thủ người Hà Lan vừa đổi sang đại diện mới là siêu cò Ali Barat, một dấu hiệu thường thấy cho một thương vụ chuyển nhượng trong tương lai.
Mùa trước, Bournemouth đã chuẩn bị tinh thần chia tay Huijsen (người có điều khoản giải phóng 50 triệu bảng) và Kerkez, người sau đó đến Liverpool. Họ cũng biết Kepa Arrizabalaga sẽ không ở lại sau khi hết hạn hợp đồng cho mượn, dù đội bóng muốn mua đứt. Thủ môn người Tây Ban Nha đã chọn làm phương án dự phòng cho David Raya ở Arsenal.
Bournemouth đã tính toán trước những điều này. Julio Soler, thủ môn trẻ người Argentina được ký ngay từ tháng 1. Quan trọng hơn, CLB đã đàm phán từ sớm để chiêu mộ Adrien Truffert, một thương vụ cực kỳ khôn ngoan.
Truffert được mua từ Rennes với giá 14,4 triệu bảng và hòa nhập nhanh chóng, khi chơi đủ số phút ở Premier League mùa này. Hậu vệ trái 23 tuổi người Pháp là ví dụ điển hình cho chiến lược tuyển trạch thông minh: Một cầu thủ đủ giỏi để chơi ở đẳng cấp cao, nhưng chưa lọt vào tầm ngắm của các ông lớn. Anh là một phương án hoàn hảo để thay thế Kerkez.
Tương tự, dù chỉ được trao cơ hội vì Senesi chấn thương, Huijsen đã thi đấu hay đến mức mọi CLB lớn ở châu Âu đều để mắt tới. Bournemouth hiểu rằng điều khoản giải phóng khiến họ không thể giữ chân anh, nhưng chính điều khoản đó giúp họ ký hợp đồng với anh từ Juventus.
Không hoảng loạn, cứ tin vào kế hoạch
Bournemouth đã chuẩn bị sẵn phương án thay thế cho hàng thủ: Veljko Milosavljevic, trung vệ trẻ người Serbia được chiêu mộ từ Red Star Belgrade với giá 13 triệu bảng. Khi Marcos Senesi trở lại và có James Hill làm phương án dự phòng, mọi thứ tưởng chừng đã ổn thỏa cho đến khi PSG bất ngờ hỏi mua Illia Zabarnyi. Và đó là “con ốc mạ vàng” khiến guồng máy vốn đang vận hành trơn tru của Bournemouth bị chậm lại.
Gọi là “con ốc mạ vàng” là vì về mặt tài chính, 57 triệu bảng mà PSG trả cho Zabarnyi (cầu thủ Bournemouth mua từ Dynamo Kyiv với giá 24 triệu bảng vào tháng 1/2023) rõ ràng là một món hời. Nhưng điều khiến CLB phải suy nghĩ lại là: Làm sao có thể ngăn cầu thủ 23 tuổi người Ukraine từ chối cơ hội khoác áo nhà vô địch châu Âu?
Họ cố giữ chân anh, song cuối cùng phải miễn cưỡng chấp nhận bán, khiến một vài người trong nội bộ lo ngại CLB đã “đi quá xa”. Ngay cả HLV Andoni Iraola cũng thừa nhận: “Chúng tôi chưa ở vị trí mà mình mong muốn trên TTCN.”
Nhưng một lần nữa, Bournemouth đã có kế hoạch dự phòng sẵn. Họ đã bắt đầu đàm phán từ tháng 4 với trung vệ của Lille, Bafode Diakite dù phải cạnh tranh gay gắt với Sunderland, khiến mức giá bị đẩy lên.
Trong bối cảnh các CLB Premier League đều dùng cùng hệ thống dữ liệu, săn cùng những cái tên tiềm năng và đều có nguồn tiền khổng lồ, Bournemouth hiểu họ cần một lợi thế riêng. Họ chốt thương vụ Diakite với giá 34,6 triệu bảng, mức giá cao hơn dự kiến, nhưng khoản tiền từ thương vụ Zabarnyi thừa sức bù đắp. Và quan trọng hơn, Diakite lập tức tỏa sáng trên sân. Đó là một ví dụ hoàn hảo của sự chuẩn bị kỹ lưỡng và phản ứng linh hoạt với TTCN.
Không có may rủi, chỉ có kế hoạch
Trường hợp Dango Ouattara cũng tương tự. Cầu thủ 23 tuổi người Burkina Faso bày tỏ mong muốn ra đi và CLB đồng ý, nhưng chỉ khi xuất hiện lời đề nghị lên tới 40 triệu bảng. Bournemouth không tin sẽ có đội chi ra số tiền như vậy, nhưng họ đã chuẩn bị hai phương án thay thế: Amine Adli, tiền vệ chạy cánh người Morocco từ Bayer Leverkusen với giá 18,25 triệu bảng, người họ giành trước ngay trước mũi Crystal Palace và Ben Doak, tài năng trẻ của Liverpool với giá 25 triệu bảng.
Khi Brentford, CLB vừa bán Bryan Mbeumo và sắp chia tay Yoane Wissa đưa ra lời đề nghị, Bournemouth chỉ việc gật đầu. Họ đã có sẵn 2 người thay Ouattara với tổng giá trị đúng bằng khoản tiền nhận về.
CLB cũng rất hài lòng với những thương vụ bán khác trong mùa hè giúp tái cơ cấu đội hình và giảm quỹ lương, gồm có Luis Sinisterra, Philip Billing, Chris Mepham và Mark Travers. Tất cả đều giúp Bournemouth tuân thủ luật lợi nhuận & bền vững (PSR) và khiến đội hình trở nên tinh gọn, hiệu quả hơn.
Dù vậy, Bournemouth không muốn lặp lại cảnh xáo trộn như kỳ chuyển nhượng vừa qua. Với họ, lý tưởng nhất là chỉ bán 2-3 cầu thủ mỗi mùa, chứ không phải bán 10 và mua 8, dù họ vẫn thu về hơn 100 triệu bảng lợi nhuận ròng.
“Buôn người” có chiến lược
Bournemouth không ngại bị gọi là “trạm trung chuyển”, bởi họ hiểu rằng họ sẽ không bao giờ có doanh thu như Man United hay Man City. Buôn bán cầu thủ là cách duy nhất để họ cạnh tranh và nếu làm tốt, đó sẽ là lợi thế.
Chiến lược của họ rất rõ ràng và có sức thuyết phục. Giống các đội khác, Bournemouth cũng trình bày dự án khi chiêu mộ cầu thủ. Nhưng họ tỏ ra nổi bật nhất Premier League ở khoản này, bởi họ vẽ luôn cả con đường phát triển cá nhân cho cầu thủ. Thông điệp của họ cực kỳ rõ ràng: “Hãy đến đây và chơi tốt, chúng tôi sẽ giúp bạn phát triển và chính tay đưa bạn đến với những CLB lớn.”
Họ nói rằng họ đang cung cấp một “nền tảng hoàn hảo”. Và để đạt được giấc mơ ấy, cầu thủ phải cống hiến hết mình. Vì thế, Bournemouth chẳng bận tâm với câu nói kiểu “Nếu họ giữ lại các ngôi sao thì giờ họ sẽ mạnh đến nhường nào”, bởi nếu giữ lại hết các ngôi sao, đó sẽ không phải là Bournemouth nữa. Động lực sẽ mất, hệ thống cũng sẽ sụp đổ.
Chất lượng hơn số lượng
Một lợi thế khác nữa, đó là bộ máy bóng đá của Bournemouth cực kỳ gọn gàng. Họ không có hàng loạt các giám đốc, đồng sở hữu hay hội đồng ra quyết định như ở nhiều đội bóng khác. Chỉ có 4 người gồm chủ sở hữu Bill Foley, GĐĐH Tiago Pinto, GĐKT Simon Francis và HLV Andoni Iraola.
Chính sự tinh gọn này giúp Bournemouth ra quyết định nhanh, chuẩn xác và giữ được bản sắc. Hiện tại, họ đang tha thiết mời Iraola gia hạn khi ông chỉ còn 1 năm hợp đồng. Với tất cả những gì ông đã làm được, Bournemouth hiểu rõ rằng đó là bản hợp đồng quan trọng nhất với họ vào lúc này.
Các cuộc đàm phán đã diễn ra và vẫn đang tiếp tục, nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả cuối cùng. Hiện tại, Iraola muốn để chuyện hợp đồng sang cuối mùa mới tính nhằm toàn tâm toàn ý cho công tác huấn luyện. Tuy nhiên, đó không phải là điều Bournemouth mong muốn, bởi nó đi ngược với cách họ vận hành. Họ cần giải quyết sớm, nhất là khi Iraola đang được nhiều đội bóng khác nhòm ngó.
Chính điều này khiến nội bộ Bournemouth có phần lo lắng, bởi toàn bộ chiến lược của họ dựa trên một HLV có khả năng nâng tầm cầu thủ và luôn sẵn sàng “lăn xả” trên sân tập. Ở khía cạnh đó, Iraola là mảnh ghép hoàn hảo.
Tuy nhiên, nếu nói về tham vọng cá nhân, cũng có một bài học đáng suy ngẫm. Đó là trường hợp của Graham Potter, người từng làm rất tốt tại Brighton (một CLB có quy mô và định hướng tương tự Bournemouth) trước khi thất bại tại Chelsea. Không ai nói điều đó sẽ lặp lại với Iraola, nhưng đó là một rủi ro không thể bỏ qua, nhất là khi ông đang làm việc trong một môi trường lý tưởng.
Dù vậy, sẽ rất bất ngờ nếu Bournemouth chưa có kế hoạch dự phòng trong trường hợp Iraola quyết định ra đi.
Theo The Telegraph