Arsenal: Khi "Bất bại" đã từng là bản sắc

Tác giả Đăng Khôi - Thứ Bảy 07/01/2017 19:10(GMT+7)

Một buổi chiều mùa hè năm 2004, Arsene Wenger đang ngồi trong xe, từ phía sân Highbury đi ra. Một cậu bé nhìn thấy ông, bỗng nhiên hét lớn:”Wenger, Cháu có thể chơi cho Arsenal!” Giáo sư người Pháp nhìn về phía cậu bé và trả lời từ tốn: “Ừ, ta chắc cháu có khả năng đấy. Nhưng câu hỏi đặt ra là: “Cháu chơi giỏi đến đâu?””

Arsenal: Khi Bất bại đã từng là bản sắc
Arsene có quyền được trả lời như thế, bởi Arsenal của ông vào thời điểm đó là một thế lực, đội hình mà ông dẫn dắt được coi là đội hình bất khả chiến bại. Chính vì thế, cậu bé ấy nếu muốn khoác áo Arsenal, muốn nâng tầm Pháo Thủ thì ít nhất cậu phải thi đấu như những Vieira, Henry, Bergkamp, Ashley Cole hay Pires… đã từng thể hiện trong những năm tháng mà hai chữ “bất bại” đã từng là ADN của đội bóng thành London. Để rồi khó có thể tìm ra một lí do nào để troll họ như một bộ phận lớn người hâm mộ chúng ta vẫn thường xuyên làm ở thời hiện tại. Khi ấy, không có ai được gọi là Chú Tư, không có thời kỳ nào gọi là thời kỳ buông và cũng chẳng có số 4 nào được cho là trùng hợp đến rùng mình – khi đó chỉ có Un-troll-able Invincibles mà thôi.
 
NHỮNG KỈ LỤC CHƯA THỂ BỊ PHÁ
 
Đội bóng nào cũng có những quá khứ huy hoàng. Với Manchester United là chuỗi thành tích đáng kinh ngạc thời Sir Alex, quãng thời gian đó đặc biệt tới nỗi chỉ cần vài trận thua của Quỷ Đỏ hiện tại rất có thể khiến chiếc ghế của Jose Mourinho lung lay. Với Liverpool là đêm Istanbul của những nỗ lực đến phút cuối cùng. Với Chelsea là những năm tháng mà những danh hiệu trở thành thói quen của CLB, từ Ngoại Hạng Anh, Europa League cho đến Champions League. Thử hỏi có bất cứ ai trong số những người hâm mộ không một lần ăn mày dĩ vãng? Vì quá khứ đơn giản là quá đỗi tươi đẹp. Với Arsenal, quá khứ ấy là những kỉ lục vô tiền khoáng hậu, những kỉ lục mà không thể dễ dàng phá bỏ.
 
Đêm thứ Tư vừa qua, những tưởng bản nhạc Blues của nhạc trưởng Conte sẽ mãi ngân vang trong giai điệu hào hùng, trong khát khao phá vỡ kỉ lục 14 trận thắng của Pháo Thủ lập được trước đó 15 năm thì tiếng gáy của những chú gà trống Spurs đã cất lên đúng lúc, khiến bản nhạc ấy phải tắt nửa chừng. Kỉ lục ấy vẫn tồn tại, 14 trận toàn thắng của Arsenal nối giữa mùa giải 2001-02 và 2002-03 vẫn không thể vượt qua. 
 
Vẫn còn đó một kỉ lục khác, đã đưa đội hình của Arsenal mùa giải 2003-04 trở thành đội hình xuất sắc nhất Ngoại Hạng Anh trong vòng 20 năm: 49 trận bất bại, đội bóng đầu tiên giành chức vô địch giải Ngoại Hạng mà không để thua một trận nào. Trước đó hơn một thế kỉ, cụm từ “Invincible” được giành cho Preston North End, đội bóng đã từng bất bại ở mùa 1888-89. “Để vượt qua thành tích là có thể bởi AC Milan đã từng làm được điều đó.” Wenger đã từng tuyên bố như thế, tuy nhiên, ông nhận thức được về tiềm năng của cầu thủ của mình, về vị trí thứ hai mà Arsenal có được ở mùa bóng trước đó. Và mùa chuyển nhượng năm ấy đánh dấu sự chuyển mình: Lehmann xuất hiện để thế chỗ cho ngài ria mép Seaman. Với những Bergkamp, Ljungberg và những quân bài người Pháp quan trọng, đội hình Arsenal bấy giờ mang lại niềm hi vọng rất lớn.
 
Pháo Thủ đã chiến thắng trong cả bốn trận đầu tiên, sau đó bị Portsmouth và một Manchester United khó chịu cầm hòa. Nhưng họ trở lại với 6 chiến thắng trong 7 trận tiếp theo. Không ai có thể ngăn cản họ lại, Chelsea ư, Leeds hay thậm chí là Liverpool đầy sức mạnh? Tất cả đều bị khuất phục bởi hai hòn đá tảng là Campbell và Kolo Toure – bộ đôi tỏa sáng nhất ở hàng phòng ngự. Năm ấy đánh dấu thành công bước đầu của Jose Antonio Reyes (hai bàn thắng), trong khi đó, Wiltord chứng tỏ giá trị của một siêu dự bị. Cuối mùa giải, đoàn quân của Arsene Wenger kết thúc với 26 trận thắng và 12 trận hòa! – Điều mà ông luôn tự hào về các học trò của mình.
Toure - Campbell
Nối tiếp mạch bất bại ấy, mùa giải tiếp theo, Arsenal vẫn đầy mạnh mẽ, phăm phăm hướng về phía trước giống như cơn bão ngày một nguy hiểm. Họ bắt đầu giải đấu với chín chiến thắng. Và sau trận thắng trước Aston Villa, kỉ lục 49 trận bất bại ở Ngoại Hạng đã được thiết lập. Chỉ khi chạm trán với Manchester United trong một trận cầu căng thẳng được kéo lên đỉnh điểm, “Những kẻ bất khả chiến bại” ấy mới chịu dừng bước.
 
Với một số cầu thủ của Arsenal trong mạch trận không tưởng ấy, chẳng có bất cứ chướng ngại nào làm họ chùn bước. Henry là một trong số những ngôi sao sáng nhất. 39 bàn thắng trong 49 trận bất bại ấy đã làm nên mùa giải xuất sắc nhất trong sự nghiệp của anh. Anh tận dụng hầu hết các cơ hội từ đôi chân ma thuật Dennis Bergkamp và biến những pha kết thúc đẳng cấp của mình trở thành thương hiệu. Ngày 16 tháng Tư năm 2004 ấy đánh dấu bốn bàn thắng vào lưới Leeds – một ngày tuyệt vời không chỉ của riêng anh mà còn của người bạn đồng hương – Robert Pires với khả năng kiến tạo tuyệt đỉnh. Henry kết thúc mùa giải 2003-04 với danh hiệu vua phá lưới và đứng thứ hai trong danh sách công bố kết quả Quả bóng Vàng  khi mà danh hiệu năm đó thuộc về Pavel Nedved một cách xứng đáng.
 
Nhưng Arsenal khi đó thực tế không phải là đội bóng xoay quanh một ngôi sao, đơn giản là vì các cầu thủ đóng vai trò quan trọng khác nhau ở trên sân mà Henry chỉ là mũi nhọn sau cùng. Pires mang đến cho Pháo Thủ không chỉ một gương mặt lãng tử đậm chất Pháp mà còn là sự hiệu quả trong từng đường bóng và những pha kiến tạo mười mươi. Ashley Cole – khoan nhắc đến vấn đề tiền bạc, bởi lúc này, anh là một cầu thủ trẻ, sung sức và tài năng, có anh, cánh trái của Arsenal mạnh hơn gấp nhiều lần. Cole có thể giỏi cả phòng thủ và tấn công và khi kết hợp cùng Pires và Henry ở trên, kết quả sau đó đơn giản là những bàn thắng chớp nhoáng.
 
Và sẽ là thiếu sót khi không nhắc tới vị kiến trúc sư khi ấy đã 34 tuổi – Dennis Bergkamp. Cho dù anh không còn đóng góp nhiều trong vai trò của chân sút nhưng cơ hội mà anh tạo ra cho các tiền đạo thì có lẽ chẳng thể đếm nổi. Cụm từ Ba chàng lính ngự lâm: Bergkamp – Pires – Henry cũng từ đó mà xuất hiện, khiến các CĐV phải ngất ngây trong sự thăng hoa của bộ ba này.
Niềm vui khi chiến thắng
Bên cạnh đó, Freddie Ljungberg và Lauren cũng là những cầu thủ mà sự nghiệp của họ đã được thay đổi vận mệnh bởi bàn tay Wenger khi ông đặt họ vào những vị trí có thể khai thác triệt để tài năng của họ.
 
“Tôi đã từng có những buổi tranh luận với Lauren, người luôn thuyết phục tôi rằng cậu ấy không phải hậu vệ phải. Tôi nói: - Tin tôi đi, cậu là một hậu vệ phải
 
Cậu ta phản bác: Không, tôi là một tiền vệ phải, và tôi có thể chơi được vị trí tiền vệ trung tâm”
 
Thế nhưng, mọi chuyện đã theo ý của tôi.” - Arsene Wenger

Và từ đó, Lauren trở thành một trong những bản hợp đồng thành công nhất mà Wenger có được.
 
Tất cả những cái tên ấy đã làm nên một Arsenal với lối chơi tấn công đẹp mắt. Thành tích bất bại ấy được làm nên không phải từ những tỉ số thắng sát nút, hay nhờ một thế trận phòng ngự phản công chặt chẽ mà chúng ta thường thấy ở Juventus hay Chelsea. Như một nhà báo đã từng nói: Wenger đã tạo nên một đội bóng phảng phất cách chơi đã trở thành âm hưởng, đó là chiến thuật “Đàn ong” của Valery Lobanovsky vĩ đại - chiến thuật cuốn đều 11 người của đội bóng như một đàn ong vò vẽ luân chuyển từ phòng thủ đến tấn công xâm nhập.
 
“Hàng năm, tôi đều có những học trò tài năng, nhưng để giành được điều gì đó đặc biệt, trước hết, họ phải thật thông minh để vượt qua những khó khăn trước mắt. Và khi nhìn lại, điều duy nhất tôi có thể nhận thấy: Henry, Bergkamp, Vieira, Lauren, Kolo, Cole và bất cứ ai trong đội hình năm ấy – họ đều rất thông minh.” - Arsene Wenger
 
NHỮNG CHIẾN BINH MÁU LỬA TRÊN SÂN
 
Thông minh và kĩ thuật thượng thừa – những yếu tố làm nên những bàn thắng đẹp của Arsenal. Nhưng đằng sau những bàn thắng ấy là những giây phút thi đấu tập trung và quả cảm. Với họ, thất bại là điều không thể nuốt trôi. Và các bạn thấy đấy, trong một khoảng thời gian khá dài, những chiến binh ấy đã không để bản thân gục ngã một lần nào. Chiến thắng là mục tiêu cao nhất và tinh thần chiến đấu đến phút cuối cùng là bản sắc mà không dễ gì có thể mất đi trong những con người năm ấy. Đó là Martin Keown, là Sol Campbell và một Patrice Vieira quả cảm và có phần thô ráp. Họ không chỉ đóng góp rất lớn cho đội bóng bằng những pha cản phá, những cú tắc bóng chính xác mà họ còn đóng vai trò là những đầu tàu, những người truyền lửa cho những chàng trai trẻ trên sân thi đấu  kiên cường. 
 
Những cuộc chiến trên sân ảnh hưởng rất nhiều lên Martin Keown, người đã từng bị coi như một tên đầu gấu sau đại chiến với Manchester United – trận đấu chấm dứt chuỗi trận bất bại của Arsenal. Martin nóng nảy, sẵn sàng đương đầu với những chân sút của Quỷ Đỏ để gây áp lực lên họ. Thậm chí con của anh phải thốt lên: “Chuyện gì đang xảy ra với bố cháu vậy?”
Keown và Van Nisterooy
Trong những chiến binh ấy đều tồn tại những tính cách mạnh và việc làm chủ phòng thay đồ không hẳn là điều dễ dàng. Tuy vậy, hơn cả, ở họ vẫn có những suy nghĩ tích cực và tính cạnh tranh cao. Những người như Sol Campbell đều mang đến những điều thú vị.
 
 “Thấy Campbell là thấy sự tin tưởng, là tình cảm gia đình. Cậu ấy không đơn thuần là gia nhập một CLB, cậu ấy là một phần của đại gia đình.” (Arsene Wenger)
Sol Campbell, người đã chuyển từ Spurs sang Arsenal, đã giải thích vì sao anh lại chọn CLB này “Tôi cần những đồng đội có dòng máu nóng, sẵn sàng chiến đấu nhưng vẫn phải lịch thiệp.” Và sự thật là, Campbell được nhìn nhận là một con người gai góc, thậm chí dữ dằn khi cần thiết nhưng là dữ dằn trong chuẩn mực, bởi với anh “Vừa là những chiến binh nhưng vừa là những người đàn ông lịch thiệp, như thế mới là hoàn hảo.”
 
Patrick Vieira, trái tim của đội bóng và là một trong những chiến binh sung mãn nhất trên sân. Anh bền bỉ và cống hiến, anh quyết tâm và dám hi sinh, những chiếc thẻ đỏ mà anh nhận được phần nào đã thể hiện điều đó. Có thể đó là sản phẩm của những lần anh thiếu kiềm chế và không tuân thủ, nhưng lại là sự phản ánh chân thực của khát khao chiến thắng – điều mà anh đặt lên trên hết.  Không ít lần người ta thấy vị thủ lĩnh nóng mặt với Roy Keane, không ít lần người ta thấy anh đại diện cho các đồng đội sẵn sàng đối chất với các trọng tài. Vieira mang trong mình một thứ còn lớn hơn cả khả năng chuyên môn, những cú sút xa trái phá, đó chính là phong thái của một thủ lĩnh. 
Vieira - thủ lĩnh một thời của Pháo Thủ
KHI BẢN SẮC PHẢI ĐƯỢC GÌN GIỮ
Đã 13 năm qua đi, Arsene Wenger vẫn ở đó, nhưng mọi thứ đang dần thay đổi. Cái gọi là bản sắc hay ADN chiến thắng của Pháo Thủ vẫn lẩn khuất đâu đó ở London. Phải chăng, bản sắc ấy đã bị bỏ lại ở Highbury? Hình ảnh của Arsenal hiện tại, vẫn là tập thể của những ngôi sao tài năng của cả ba tuyến: Giroud, Ozil, Sanchez, Bellerin, Mustafi, Petr Cech… nhưng tinh thần chiến thắng cao nhất thì lại trốn chạy khỏi họ mất tiêu?
Sanchez và sự bất lực
Mới đây thôi, một Giroud bùng nổ cuối trận, ăn mừng kiểu “bọ cạp” sau hai pha kiến tạo và một bàn thắng phút bù giờ…như thường lệ đối nghịch với một Sanchez nhanh chóng mang bóng trở lại vạch giữa sân sau khi ghi bàn, rồi sau đó cúi gằm mặt, vất đôi găng tay xuống sân tức tối khi trọng tài nổi hồi còi kết thúc trận hòa 3 -3 với Bournemouth. Giroud không đáng trách và Sanchez có thừa lí do để tức giận. Cái đáng nói ở đây là Arsenal hiện tại đang dư sự bùng nổ nhưng lại thiếu đi bản sắc vốn có của mình để định đoạt trận đấu. Chẳng còn thấy bóng dáng của một Arsenal không ngán đối thủ nào của 13 năm về trước – sau tất cả chỉ là : Thất thường, buông, rời rạc, thiếu tinh thần – như một chân lý.
 
Pháo Thủ đang cần lắm những đầu tàu, cần lắm những cái đầu nóng và khát khao chiến thắng và cần nhiều hơn một Sanchez để có thể tìm lại bản sắc khi xưa, để người ta không có lí do nào có thể bỡn cợt hay phá lên cười sảng khoái với những phát hiện mới về “số 4 bất tử”, về một đội bóng có thói quen chia tay đấu trường danh giá với “tư thế ngẩng cao đầu”…

VIC
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Vượt qua nỗi ám ảnh mang tên Liverpool, Man Utd đang hồi sinh mạnh mẽ

Khi đồng hồ tại Anfield điểm phút 90+10, trọng tài Michael Oliver đã thổi tiếng còi kết thúc trận đấu trong niềm vui vỡ òa của các cầu thủ Manchester United. Đoàn quân của Ruben Amorim đã giành chiến thắng bất ngờ ngay tại chính sào huyệt của Liverpool, điều mà những người hâm mộ lạc quan nhất cũng không dám nghĩ đến trước khi trận derby nước Anh lần thứ 67 của kỷ nguyên Premier League diễn ra. 

Arsenal và kỳ vọng bứt phá trong phần còn lại của tháng 10

Không có bất kỳ đội bóng nào tại Premier League trải qua lịch thi đấu khó khăn ở giai đoạn đầu của mùa giải như Arsenal. Họ liên tục chạm trán các đối thủ tầm cỡ, đặc biệt lại còn là trên sân khách. Thế nhưng “chặng tourmalet” ấy đã kết thúc rồi. Và giờ đây Pháo thủ thành London được kỳ vọng sẽ sớm bứt lên ở cuộc đua vô địch.  

Đối với Barcelona, bờ vực khủng hoảng giờ đây đã không còn mơ hồ nữa

Nếu trong đợt FIFA Days này bạn có tình cờ ngồi uống cùng một fan Barcelona nào đó và người ấy cố thuyết phục bạn rằng trận thua 1-4 của họ trước Sevilla đáng lẽ ra đã có thể khác đi nếu Robert Lewandowski không sút hỏng penalty và Roony Bardghji không bỏ lỡ cơ hội ngon ăn khi tỷ số còn là 1-2, thì hãy mỉm cười hiền hoà, trả tiền đồ uống cho họ, rồi đảm bảo rằng họ sẽ về nhà an toàn.

Ruben Amorim đang thực sự cải thiện Man Utd

Dù mùa giải 2025-26 này Man Utd đang có số trận thắng bằng số trận thua, các thông số cho thấy đội chủ sân Old Trafford đang đi đúng hướng với lối chơi có cấu trúc và mô hình rõ ràng. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều vấn đề cần giải quyết.

Strasbourg: Từ biểu tượng vùng Alsace đến đội bóng “chị em” của Chelsea

Racing Club Strasbourg đang trở thành một trong những câu chuyện đáng chú ý nhất của bóng đá châu Âu mùa này. Sau 20 năm, họ đã trở lại đấu trường châu Âu và hiện đứng thứ 3 ở Ligue 1. Thế nhưng, nhóm CĐV trung thành nhất của họ lại tuyên bố “đình công”, tức là từ chối tạo ra không khí cổ vũ nổi tiếng trên sân nhà.

Cột xa của Liverpool: Họa từ đây mà ra

Không lâu trước đây, người hâm mộ còn ca ngợi vũ khí tấn công lợi hại mà Liverpool sử dụng cực hiệu quả trong cuộc đua vô địch mùa trước. Thế nhưng, chính thứ vũ khí ấy giờ lại trở thành điểm yếu bị đối thủ khai thác ở giai đoạn đầu mùa này.

Khi Việt Nam soi mình trong hình bóng của Nepal

Hướng tầm mắt lên đỉnh cao, với tất cả lòng đam mê và kế hoạch cho tương lai rực rỡ, là lý tưởng đẹp. Nhưng đôi khi chậm lại một nhịp, tận hưởng chính đam mê ấy, tập trung, trân quý từng bước chân và chặng nhỏ trên hành trình, cũng là lựa chọn hay. Hai lần gặp Nepal ở kỳ FIFA Days tháng 10 cho chúng ta cảm giác đó.

Khi Liverpool nhận ra thay thế Alexander-Arnold không hề đơn giản

Dù chưa đến mức rơi vào khủng hoảng, chuỗi 3 trận thua liên tiếp của Liverpool là dấu hiệu đáng để nhìn lại. Đúng là 2 trận thua ở Premier League đều đến từ những bàn thua ở phút cuối và nếu tách riêng từng trận, chuỗi trận này có thể dễ dàng lý giải. Nhưng bóng đá luôn cần đặt trong bối cảnh. Thực tế là dù Liverpool toàn thắng 5 vòng đầu mùa, họ không hề chơi hay trong những chiến thắng đó.

Liverpool: Hãy kiên nhẫn!

Lần gần nhất Liverpool thua liền ba trận, mọi thứ khi ấy trông khác xa bây giờ. Đó là tháng 4 năm 2023, khi Jurgen Klopp buồn bã thừa nhận đội của ông may mắn mới chỉ thua 1-4 trước một Man City đang vào guồng ở Etihad. Trước đó, họ cũng đã bị Bournemouth và Real Madrid hạ gục.