Tuy đó chỉ là một pha đỡ bóng, nhưng là một pha đỡ bóng kỳ diệu, đẹp đẽ đến mức Gary Naville khi sắm vai bình luận viên trận đấu trên Sky Sports đã phải thốt lên rằng “chỉ riêng khoảnh khắc ấy thôi là cũng đủ xứng đáng để được đền đáp bằng một bàn thắng rồi”.
Conor McNamara, người bình luận trên sóng quốc tế của họ, thì gọi đó là “một pha đỡ bóng kiểu Bergkamp” và có lẽ đây chính là lời khen ngợi đáng tự hào nhất dành cho một tiền đạo sau khi khống chế một đường bóng bổng.
Nhưng đằng sau khoảnh khắc Matheus Cunha thoát khỏi sự đeo bám của một hậu vệ, đỡ gọn cú phất bóng gần 65 mét của Altay Bayindir và tung ra một cú dứt điểm trúng đích, đáng tiếc thay, nó đã bị Bernd Leno cản phá xuất sắc, là một câu chuyện rất đáng suy ngẫm, mổ xẻ và bàn luận liên quan đến những tình huống phân phối bóng từ các thủ môn.
Trong bóng đá hiện đại, ngày càng có nhiều tiền đạo đủ khả năng khống chế những đường chuyền như trên bằng một pha đỡ bóng tuyệt đẹp, biến một cú phất dài thành một cơ hội ghi bàn rõ rệt. Điều này khiến cho các tình huống phát bóng dài từ vị trí thủ môn trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết, và đi ngược lại với cách người ta vẫn thường nhìn nhận về kiểu phát bóng này.
Quan niệm phổ biến nhất cho rằng xu hướng phát triển bóng từ hàng thủ là một hệ quả, đồng thời cũng là động lực thúc đẩy, của sự phát triển mạnh mẽ về mảng kỹ thuật trong giới cầu thủ. Còn những cú phất dài ư? Chúng thuộc về trường phái cổ điển, trực diện, đơn giản. Ở mùa giải này, có một vài thời điểm khiến mọi người có cảm giác như trường phái bóng đá “cổ điển” đang tái xuất, tuy nhiên, trên thực tế nó lại là một thứ bóng đá khác xa so với những năm 80.
Ngày nay, khi một thủ môn có bóng trong chân, cục diện trên sân đấu thường được giãn rộng hơn nhiều so với trong quá khứ. Trước đây, các cầu thủ thường tập trung co cụm ở một khoảng không gian nhỏ nào đó quanh vạch giữa sân, vì họ biết rằng mình phải sẵn sàng tranh chấp một tình huống bóng bổng, rồi tiếp đó là lao vào nhau để giành giật bóng hai.
Thời nay, vì “mối đe dọa” từ khả năng chuyền ngắn của thủ môn, các hậu vệ được kéo lùi sâu xuống, còn các tiền đạo lại dâng lên thật cao để pressing. Nhờ đó, khoảng trống cho từng cá nhân trên sân đấu cũng nhiều hơn. Khi Bayindir thực hiện cú phát bóng dài kể trên, Fulham có tới 5 cầu thủ đang đứng bên phần sân của Man United và không thể lập tức tham gia tranh chấp bóng. Một chi tiết đáng chú ý khác là vị trí rất cao của Bayindir. Theo phong cách chiến thuật quen thuộc của Ruben Amorim, Matthijs De Ligt đã dâng lên để hoạt động như một tiền vệ trung tâm, qua đó cho phép Bayindir trở thành một… trung vệ khi xét theo vị trí trên sân đấu. Chính điều đó đã giúp anh có thể phất bóng tới tận rìa vòng cấm đối thủ.
Nhưng yếu tố cốt lõi ở đây chính là pha đỡ bóng sau đó. Và mặc dù tình huống kiểm soát bóng xuất sắc của Cunha là một ví dụ vô cùng tuyệt vời, nhưng nó hoàn toàn không phải là một trường hợp cá biệt. Hãy nhớ lại pha ghi bàn tuyệt đẹp của Kaoru Mitoma cho Brighton vào lưới Chelsea mùa trước: Anh cũng khống chế một đường chuyền tương tự từ thủ môn Bart Verbruggen bằng một pha chạm bóng tinh tế không kém trong khi đang chạy, đưa quả bóng xuống mặt đất một cách gọn gàng rồi cứa lòng ghi bàn.
“Xét về chất lượng, đó là bàn thắng đẹp nhất của tôi ở mùa giải này,” Mitona chia sẻ sau đó. “Khi ấy, tôi đã tập trung toàn tâm toàn ý vào cú đỡ bước một. Nó đã diễn ra một cách hoàn hảo, đến mức chính bản thân tôi cũng bất ngờ. Đó không phải là một khoảnh khắc mà tôi có thể tạo ra thường xuyên, nhưng tôi rất vui vì chúng tôi đã đưa pha phối hợp tấn công này vào các buổi tập.”
"It's not Messi, it's Mitoma-esque!" 😆