Lại một mùa Valentine nữa lại qua với những đong đầy cảm xúc nhưng ngày 14-2 đối với riêng bóng đá Việt Nam nói chung và bóng đá Miền Nam nói riêng là một ngày đặc biệt. Đó là ngày mà tượng đài Phạm Huỳnh Tam Lang cất tiếng khóc chào đời tại mảnh đất Gò Công thuộc tỉnh Tiền Giang. Và chuyện đời của người đàn ông này sẽ chỉ cho chúng ta thấy hết bức tranh đầy đủ của hai chữ “Tình yêu”.
Chúng ta đong đếm sự vĩ đại như thế nào? Một cái tủ đựng đầy cúp? Có thể. Tôi thì sẽ lập luận rằng sự vĩ đại là ảnh hưởng mà bạn tạo ra với người khác và khả năng dùng sự nghiệp của mình để truyền cảm hứng cho mọi người theo cách của riêng mình. Và Jari Litmanen có phải là một cầu thủ vĩ đại hay không có lẽ phụ thuộc vào góc nhìn và định nghĩa của bạn về sự vĩ đại.
“Tôi cái gì cũng có thể làm, ngoại trừ bóng đá”-ông Nguyễn Bá Thanh đã từng nói với Lê Huỳnh Đức như vậy trong một cuộc nói chuyện. Có thể đối với riêng nhà lãnh đạo này, công việc về bóng đá còn khó hơn lên trời...
Chẳng có gì quá ngạc nhiên khi mà mùa bóng 1998/99 được chứng kiến một Gialloblu thành công nhất trong lịch sử với cú đúp danh hiệu Coppa Italia và UEFA Cup (đồng thời xếp thứ tư tại Serie A). Minh chứng rõ ràng hơn cả, chính là màn vùi dập Marseille tới 3 bàn không gỡ trong trận chung kết UEFA trên SVĐ Luzhniki (Moscow, Nga) nhờ những bàn thắng của Crespo, Vanoli và Chiesa. Giữa những ánh hào quang chói lọi ấy, các parmensi như thể đã phát điên. Cuối cùng thì chu kỳ thành công của Parma đã vươn
Tốc độ của thời gian thật nhanh đến ngỡ ngàng, thấm thoát mà đã gần bảy năm trôi qua kể từ ngày đội trưởng Javier Zanetti đội chiếc cúp Champions League trên đầu và quẩy tưng bừng trên con đường đến với tòa Piazza Doumo. Lúc ấy anh hét ghê lắm, tiếng hét thậm chí lấn át cả đám đông. Nỗi niềm của hơn bốn thập kỷ đợi chờ trong thổn thức của biết bao thế hệ Nerazzuri dường như được bùng nổ. Internazionale cuối cùng đã thoát khỏi cái bóng của sự “khổ đau”.
Sau 10 năm trên đất Tây Ban Nha, Marcelo không chỉ là “kẻ thay thế” Roberto Carlos như lời Ramon Calderon. Anh đã trở thành hiện thân sống cho Real Madrid bằng những nỗ lực tự thân không biết mệt mỏi. Như chính lời nói của mình: “Tôi muốn tạo nên lịch sử với cái tên Marcelo, chứ không phải người thay thế cho Roberto Carlos.”- Huyền thoại tại Real Madrid, tước vị ấy giờ là của Marcelo.
Vào năm 1996, Real Madrid đang mải miết kiếm tìm cho mình một anh hùng. Khi ấy họ vừa có một mùa giải tồi tệ nhất trong vòng 19 năm và khởi đầu mùa giải mới mà không có tên ở bất cứ giải đấu châu Âu nào – lần thứ Hai kể từ ngày thành lập.
Ngày 5 tháng Hai là sinh nhật của Neymar, mười ngày trước cũng là ngày sinh của Robinho. Hai cầu thủ đều mang trên mình niềm tự hào về “đấng” Ginga của người Brazil. Hai con người, một chặng đường đi lên trong sự nghiệp bóng đá. Nhưng tới thời điểm hiện tại, có vẻ như đích đến đang dần tách biệt thật quá xa.
Trấn giữ trong khung thành cho tuyển Đức và Bayern Munich là công việc nhàn hạ bậc nhất trong thế giới bóng đá. Nhưng nó cũng tiềm ẩn rủi ro bạn có thể biến thành trò hề bất kì lúc nào với cú sút đầu tiên của đối phương, ở tình huống nguy hiểm đầu tiên, thỉnh thoảng nó diễn ra khi trận đấu đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ.
Kubala là một trong những người hùng giỏi nhất trong thế giới bóng đá: ông truyền cảm hứng, sự dũng cảm và gây phấn khích, một kẻ bị ruồng bỏ và một “gã du mục” cuối cùng cũng chỉ tìm kiếm một nơi để gọi là nhà. Ông là một kẻ nổi loạn, một người không cho phép chính trị, xung đột và bệnh tật ngăn cản khát khao thành công của mình...
Sẽ không thể có một Xavi thứ hai. Trong khoảng thời gian ở Al-Sadd, anh luôn bị sự biết ơn và nỗi nhớ nhà choán lấy tâm trí. Anh nhớ những người bạn, niềm vui khi được chơi thứ bóng đá mình đã yêu thích từ nhỏ. Khi El País muốn anh định nghĩa thế nào là bóng đá, Xavi trả lời: “Bóng đá là một quả bóng và những người bạn. Và đi thôi! Một trận đấu, một bản nhạc ngắn, chuyền bóng trên bãi biển hay ở vườn nhà với niềm vui tiếng cười. Đó là bóng đá. Những đứa trẻ chuyền bóng trên sân trường. Đó là bón
Cần gì phải tìm kiếm sự hoa mỹ nếu như bạn đã sở hữu trong tay một Valencia cần mẫn và hiệu quả, một kẻ luôn trung thành, giàu nhiệt huyết và sẵn sàng cống hiến bằng trái tim rực lửa. Thời điểm hiện tại, không phải những bản hợp đồng hào nhoáng như Ibrahimovic hay Pogba mà chính ngôi sao người Ecuador mới thực sự là nhân tố quan trọng bậc nhất trong hành trình phục hưng Man United dưới triều đại Jose Mourinho.
Màu áo sọc xanh trắng đang tràn lên bên phần sân đối phương. Porto đang phản công nhanh như vũ bão. Deco nhận bóng gần khu vực cấm địa, anh nhanh chóng dứt điểm hạ gục Flavio Roma của Monaco rồi nhìn bóng bay thẳng vào lưới. Hai tay Deco hướng lên trời như muốn cảm ơn chúa vì khoảnh khắc quý giá ấy . Trận chung kết Champions League 2003-04 kịch tính đã kết thúc, Porto của Jose Mourinho trở thành nhà vô địch một cách thuyết phục.
Hiện thân của El Nino trong những trận Derby nó sâu đậm lắm. Cổ động viên Man United có lẽ là người hiểu nhất. Thật, chẳng có cầu thủ nào có thể khiến một Vidic kiên cường, mạnh mẽ là thế lại có thể trở nên vụng về như gà mắc tóc mỗi khi đối mặt. Cứ gặp gã là Vidic lại ăn thẻ đỏ, thế mới hay!
Hãy cứ nhớ về khoảnh khắc van Persie huỷ diệt Man Utd 6 năm trước đó và thừa nhận anh như một Pháo thủ. Có thể không phải một Pháo thủ trung thành thực thụ, nhưng đã từng là một Pháo thủ 8 năm ròng chỉ bắn và bắn liên tục...
Không quá khi nói rằng cả sự nghiệp Butt lẩn khuất phía sau ánh hào quang của những đồng đội danh tiếng, nhưng trong bất kì trận chiến nào, Sir Alex Ferguson cũng sẽ cảm thấy may mắn khi sở hữu một chiến binh như Nicky Butt...
Trở thành một “viên đạc bạc” bên hành lang cánh trái Chelsea, dường như Alonso đang tự mình bước đi trên một con đường khác, một con đường mà anh từng phải vất vả tìm kiếm trong suốt những năm tháng đã qua của cuộc đời.
Nếu bạn là một cầu thủ giỏi, bạn sẽ là thần tượng trong mắt các cổ động viên. Nhưng nếu bạn dám đứng lên, chống lại những áp bức vì quyền lợi của Tổ quốc, bạn sẽ là người anh hùng của đất nước. Có một con người như thế, một người Croatia đã làm sáng bừng ngọn lửa dân tộc chủ nghĩa trong mỗi người dân quê hương, anh là Zvonimir Boban.
Nếu bạn nghe ai đó thay vì nói cú sút phạt theo kiểu “knuckle shot” trở thành “Juninho style” thì đó hoàn toàn là điều đã được chấp nhận rộng rãi. Tựa như việc Panenka biến cú “xúc thìa” thành tài sản đăng ký bản quyền hay Johan Cruyff ghi danh vào sách vở về kỹ năng rê bóng bằng động tác “giả vờ sút”, thì bản thân Juninho đã biến kỹ thuật sút phạt của anh thành một nghệ thuật...
Bóng đá chỉ là một yếu tố phụ của cuộc chiến đã nhấn chìm Nam Tư dẫn đến hàng loạt những bi kịch, nhưng là một cổ động viên của túc cầu giáo, hoàn toàn dễ hiểu khi chúng ta nuối tiếc về một Sao Đỏ Belgrade xuất sắc năm 1991. Thật tuyệt vời khi thấy rằng trong khi Nam Tư tan rã vì những vấn đề xã hội, chủng tộc, chính trị và lịch sử thì Sao Đỏ lại cực kì thành công với các cầu thủ đại diện cho các nhà nước khác nhau nằm trong Liên bang Nam Tư, các cầu thủ đã cùng sống và thi đấu với nhau để chinh