Thứ Ba, 09/09/2025
Zalo

El Clasico, đối đầu trên băng ghế huấn luyện: Và Guardiola đã nhìn xuống chân…

Thứ Tư 27/04/2011 13:40(GMT+7)

Theo dõi Bongda24h trên Google News

Có thể khi Guardiola đăng đàn nói về trọng tài hay độ cao của mặt cỏ sân Santiago Bernabeu, ông chỉ muốn bảo vệ sức chiến đấu cho đoàn quân của mình trước khả năng “hoa ngôn xảo ngữ” vẫn được truyền tụng của Jose Mourinho. Nhưng, trong sâu thẳm, cũng có lẽ Pep để mình bị cuốn vào trò chơi tâm lý ấy chỉ đơn giản là bởi Real Madrid đã tước đi ở ông một cái nhìn ngạo nghễ, một vầng trán ngẩng cao.

1. “Một HLV Barca không được quyền kêu ca về bất cứ điều gì!”, những lời kiêu hãnh ngày đầu xuân ấy (sau trận hoà 1-1 với Sporting Gijon) vẫn còn văng vẳng đâu đây, như một minh chứng hùng hồn của tinh thần Catalunya bất khuất. Gần hai mùa chấp chưởng đại quyền ở Camp Nou, Pep không chỉ nói như vậy, mà đã luôn thực hiện chính xác tuyên ngôn đó, ở mọi đấu trường, trước mọi đối thủ, với điểm tựa là sức tấn công huyền hoặc của các học trò. Người dẫn dắt Barca sẽ chỉ cần quan tâm đến duy nhất chuyện cỗ máy dưới tay mình có vận hành trôi chảy hay không, những hàm ý không phải không tiềm ẩn ít nhiều kiêu mãn.

Vậy nên, hiện tại thì Pep đang khiến không ít khán giả mộ điệu hụt hẫng. Ông đang đến gần hơn với Mourinho, người vốn thường đứng ở một cực khác trong cách xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, với một phương châm mà người ta có thể hiểu nôm na là “tất cả cho chiến thắng”.

Guardiola ngày càng giống Mourinho?

2. Nhưng, vì sao lại có sự biến chuyển bất ngờ ấy chỉ sau chưa đầy hai tháng? Phải chăng ông chỉ muốn những người cầm cân nảy mực trận đấu có trách nhiệm hơn với những đôi chân nghệ sĩ của các học trò, trước phong thái phòng ngự “hung tợn” của Real Madrid?

Điều đó là dĩ nhiên, nhưng Pep đâu còn lạ gì phong cách ưa thích của Mourinho trong những lần đối đầu trực diện, kể từ khi “người đặc biệt” còn chỉ huy Inter mùa trước. Và trước thềm trận "kinh điển" lượt đi mùa này, ở Pep vẫn toát lên một phong độ trầm tĩnh đáng ngưỡng mộ. Lấy bất biến ứng vạn biến, ông phớt lờ những cuộc đấu khẩu và biến chúng thành vô nghĩa, chỉ luận anh hùng qua những gì diễn ra trên mặt cỏ Camp Nou.

Có điều, tất cả đã đảo lộn trong vòng hai tuần qua. Barca không thể “chính thức kết liễu những nỗ lực rượt đuổi của Real Madrid ở La Liga” tại Santiago Bernabeu, và gục ngã ở Chung kết Cúp Nhà Vua. Từ vị thế của kẻ bề trên, “Los Blaugrana” trở lại với tư thế bình đẳng, và thậm chí còn tụt xuống một chút ở hạ phong. Từ thảm bại đến hoà, và rồi chiến thắng, sự thăng tiến của “Real Mou-drid” đang làm hằn lên những nếp nhăn trên vầng trán vốn quen thư thái của Pep.

Hai chương mở đầu của trường ca "El Clasico", với tất cả những mũi gươm nguy hiểm nhất, hệ thống tấn công mang nhãn hiệu tiqui-taca vẫn cứ ngưng trệ trước những con đê quai áo trắng. Messi, Villa, Pedro hay Iniesta hoàn toàn đủ khả năng thay đổi quỹ đạo u ám đó, vấn đề là ít nhất một trong số họ phải lấy lại được sinh khí, sự sung mãn và cảm hứng, nhưng chuyện này lại không phụ thuộc vào những tính toán của Pep. Ngược lại, sau lưng Cristiano Ronaldo, trong “túi gấm” của Mourinho vẫn còn Kaka, Higuain, Benzema hay kể cả Adebayor.

3. "El Canguelo de Barcelona", hay là nỗi ám ảnh bị Real vượt mặt ở người Barca, vì vậy, là có thật, và trong vô thức, đang ám ảnh Pep. Liga xem như đã an bài, nhưng Mourinho đang vượt lên trước ở một mặt trận còn danh giá gấp bội. Trong sương mù, Pep cần phải tìm thấy một nguồn sáng nào đó, và tất cả những gì có thể giúp những kỹ năng thiên bẩm của Barca thăng hoa đều đáng để quan tâm.

Trên cán cân được-mất ở mọi phương diện, cũng đâu có gì đáng trách cho Guardiola. Rinus Michel vĩ đại, cho dù luôn trọng thị lối chơi duy mỹ và tư tưởng tấn công, cũng đã từng nói: “Bóng đá là chiến tranh”. Trong chiến tranh, người ta được quyền làm mọi thứ vì chiến thắng, như Mourinho đang tìm kiếm chiến thắng trước Barca bằng cách từ bỏ những đường nét quý phái vô dụng, để đặt đội bóng của mình ở xuất phát điểm của những Rubin Kazan, Hercules hay Sporting Gijon.

Thôi thì, để vững bước và xoá tan bóng ma "El Canguelo", Pep hãy cứ nhìn xuống chân. Frank Rijkaard năm xưa cũng đã từng phải nhẫn nại, thậm chí là nhẫn nại trong lối chơi, trước AC Milan và trước Arsenal trên đường chinh phục vinh quang mùa 2005-2006. Lịch sử dù sao cũng thiên vị những người chiến thắng, còn cái đẹp và sự lãng mạn đơn thuần thường chỉ thích hợp với những cảm khái thoáng qua.

(Theo Thể Thao Văn Hoá)

 

Có thể bạn quan tâm

Thomas Tuchel và những lựa chọn lỗi thời từ… 7 năm trước

Thomas Tuchel và những lựa chọn lỗi thời từ… 7 năm trước

Thomas Tuchel và những lựa chọn lỗi thời từ… 7 năm trước

Nếu LĐBĐ Anh (FA) có chơi trò “Ông già Noel bí mật”, món quà hợp lý nhất dành cho Thomas Tuchel chắc hẳn là một cuốn Niên giám bóng đá phiên bản mới nhất. Bởi nhìn vào danh sách đội hình ông chọn, có cảm giác như Tuchel vẫn đang lật lại những trang từ mùa giải… 2017/18.

Từ Alex Ferguson đến Mikel Arteta: Câu chuyện về bài toán thay máu nhân sự thế nào cho đúng

Từ Alex Ferguson đến Mikel Arteta: Câu chuyện về bài toán thay máu nhân sự thế nào cho đúng

Từ Alex Ferguson đến Mikel Arteta: Câu chuyện về bài toán thay máu nhân sự thế nào cho đúng

Thật sự quá dễ để bị cuốn vào bầu không khí sôi động của một kỳ chuyển nhượng tấp nập, nơi hiện thực hóa lời hứa về những tân binh tài năng có thể hồi sinh và thay đổi vận mệnh của cả một đội bóng.

Phát bóng ra ngoài biên sau tiếng còi khai cuộc: Một xu hướng, nhiều tranh luận

Phát bóng ra ngoài biên sau tiếng còi khai cuộc: Một xu hướng, nhiều tranh luận

Phát bóng ra ngoài biên sau tiếng còi khai cuộc: Một xu hướng, nhiều tranh luận

Có nhiều cách để khởi đầu một trận đấu đỉnh cao, nhưng phát bóng ra ngoài đường biên là một giải pháp khiến nhiều người ngỡ ngàng, và một số thậm chí… khó chịu. Vậy nhưng, “ngón đòn” này đang trở thành một xu hướng, được không ít đội bóng xem như vũ khí mới của mình.

Pedri: "Đừng quan tâm đến những bình luận ẩn danh trên mạng!"

Pedri: Đừng quan tâm đến những bình luận ẩn danh trên mạng!

Pedri: "Đừng quan tâm đến những bình luận ẩn danh trên mạng!"

Dù mới 22 tuổi, Pedri đã được coi là một trong những “cựu binh” của tuyển Tây Ban Nha, khi nhiều năm qua anh luôn là "nhân tố đóng đinh" trong đội hình xuất phát, từ thời Luis Enrique cho đến Luis de la Fuente. Tuy nhiên, Pedri không thoải mái với danh xưng này. Anh chia sẻ trên chương trình Radioestadio Noche (Onda Cero):

Xem thêm
top-arrow
X